The distinction between the past, present and future is only a stubbornly persistent illusion.
Sự khác biệt giữa quá khứ, hiện tại và tương lai chỉ là một ảo tưởng dai dẳng đến ngoan cố.
Có rất nhiều người mà tôi khâm phục, noi gương, và thậm chí xây dựng một số phần của cuộc đời tôi theo họ. Tôi học cách họ làm việc, và rồi tôi trải qua một giai đoạn “thử khoác lên” lối suy nghĩ và hành vi của họ. Sau một thời gian, những điều không cần thiết ở tôi biến mất trong khi những điều hữu ích ở lại.
There have been many people whom I have admired, emulated and even modeled parts of my life after. I study how they do things, and then I go through a period of ‘trying on’ those same thinking patterns and behaviors. After a while, what is not essentially me falls away while the useful parts remain.
Learn from yesterday, live for today, hope for tomorrow. The important thing is not to stop questioning.
Học từ ngày hôm qua, sống ngày hôm nay, hi vọng cho ngày mai. Điều quan trọng nhất là không ngừng đặt câu hỏi.
Thời gian của bạn có hạn, đừng lãng phí để sống cuộc đời của người khác. Đừng nhốt mình trong những tín điều nào đó, sống như vậy là sống bằng suy nghĩ của những người khác. Đừng để quan điểm ồn ào của kẻ khác át đi tiếng nói bên trong của riêng bạn. Và điều quan trọng nhất, hãy dũng cảm đi theo sự mach bảo của trái tim và trực giác của mình. Chúng biết rõ bạn thực sự muốn trở thành cái gì. Những điều khác chỉ là thứ yếu.
Hình ảnh mà bạn hình dung về tương lai, trong mỗi hoàn cảnh, đều có giá trị hơn nhiều so với sự hồi tưởng của bạn về quá khứ.
Những người thợ tốt nhất tạc lên đá không phải là công cụ sắt hay đồng, mà là bàn tay dịu dàng của gió và nước làm việc thư thả trong thời gian thoải mái.
The finest workers in stone are not copper or steel tools, but the gentle touches of air and water working at their leisure with a liberal allowance of time.
Hiện thực là bờ bên này; lý tưởng là bờ bên kia, ở giữa là dòng sông cuồn cuộn chảy, hành động là chiếc cầu bắc ngang sông.
Son môi là câu trả lời dễ dàng cho sự buồn chán. Nó là thứ thú vị nhất bạn có thể làm trong khoảng thời gian ngắn nhất bởi vì trong một giây, bạn tự thuyết phục bản thân mình rằng mình là kiểu phụ nữ tô son mỗi ngày. Bạn bĩu môi với bản thân, và lừa phỉnh bản thân rằng mình thật quyến rũ. Rồi một giây sau, tất cả đã xong, đã đến lúc lau son và bắt đầu lại.
Lipstick was an easy answer to boredom. It was the most exciting thing you could do in the shortest amount of time because for a second, you got to convince yourself that you were the kind of gal who wears lipstick every day. You got to pout to yourself, and trick yourself that you were glamorous. Then in a second it was over, time to wipe it off and start again.
Chúng ta là một xã hội đầy những con người bất hạnh đến lãy lừng: cô đơn, lo âu, chán nản, ưa phá hoại, dựa dẫm – những con người vui vẻ khi giết đi thời gian mà mình cố gắng để tiết kiệm.
We are a society of notoriously unhappy people: lonely, anxious, depressed, destructive, dependent – people who are glad when we have killed the time we are trying so hard to save.
Một bà cụ già mộ đạo từ một tỉnh kế cận đến Wat Ba Pong hành hương. Bà thưa với Ajahn Chah rằng bà chỉ có thể ở đây một thời gian ngắn mà thôi vì bà còn phải trở về nhà để coi chừng coi đổi mấy đứa chắt của bà. Bà cũng thưa với Ajahn Chah là vì bà đã quá già nên xin Ngài ban cho bà một thời pháp ngắn.
Ajahn Chah trả lời: Này, bà cụ hãy lắng nghe! Ở đây không có ai hết, chỉ như vậy thôi. Không có ai là chủ nhân, không có ai già, không có ai trẻ, không có ai tốt, không có ai xấu, không có ai mạnh, không có ai yếu. Chỉ vậy thôi… vậy thôi. Tất cả đều trống rỗng, chỉ các yếu tố khác nhau của thiên nhiên tác dụng hỗ tương thôi. Không có ai sinh ra mà cũng chẳng có ai chết đi. Người nào nói về cái chết là người đó nói chuyện như đứa con nít không hiểu gì hết. Trong ngôn ngữ của tâm, nghĩa là ngôn ngữ của Phật Pháp, không hề có chuyện đó.
A devout elderly lady from a nearby province came on a pilgrimage to Wat Pah Pong. She told Ajahn Chah she could stay only a short time, as she had to return to take care of her grandchildren, and since she was an old lady, she asked if he could please give her a brief Dhamma talk. Ajarn Chah replied with great force, “Hey, listen! There ‘s no one here, just this! No owner, no one to be old, to be young, to be good or bad, weak or strong. Just this, that’s all-just various elements of nature going their own way, all empty. No one born and no one die! Those who speak of birth and death are speaking the language of ignorant children. In he language of the heart, of Dhamma, there are no such things as birth and death.”
Look back, and smile on perils past.
Hãy quay đầu và mỉm cười với những nguy hiểm đã trôi qua.
Bạn biết tôi viết chậm. Đây chủ yếu là bởi tôi chẳng bao giờ thỏa mãn chừng nào còn chưa nói nhiều nhất có thể bằng ít ngôn từ, và viết ngắn gọn tốn nhiều thời gian hơn nhiều viết dài dòng.
You know that I write slowly. This is chiefly because I am never satisfied until I have said as much as possible in a few words, and writing briefly takes far more time than writing at length.