Chuyện tình cảm vốn là vậy, cho dù chỉ gặp nhau trong phút chốc, rung động trong nháy mắt thì cũng đáng để hồi tưởng và theo đuổi cả đời, dùng cả kiếp để bảo vệ và chờ đợi.
Khi một người hạnh phúc tột cùng là lúc nỗi sợ hãi mất đi tất cả bắt đầu hiện hữu.
Không gì có thể thật sự bỏ qua, bao nhiêu năm rồi, bãi bể nương dâu, hai chúng ta đã không thể quay đầu lại. Tựa như những vết thương trên người ngươi vậy, dẫu có khỏi thì sẹo vẫn còn đấy. Thời gian có thể mang đi tất cả, những nỗi đau, nhưng đã xảy ra thì vẫn là đã xảy ra, có cố bù đắp cũng chẳng được gì.
Đau khổ yêu một người, lại vĩnh viễn không chịu quay lại nhìn người yêu mình sâu sắc. Kết cục đã định trước, không ai được hạnh phúc.
Ta trước kia quá lạc quan. Cũng vì quá lạc quan cho nên khi đau đớn ập xuống mới dễ dàng bị suy sụp. Nhưng con người không thể viện cớ trốn tránh nỗi đau mà lờ đi những chuyện mình nên làm.
Đã xa cách với người mình yêu, có oán hận cũng không để làm gì. Sau này khi già, rất già rồi, quay đầu lại nhìn, tất cả cũng chỉ là hư ảo.
Điều đáng buồn nhất trên thế gian này chính là khi người trước kia yêu ngươi sâu nặng trở thành tất cả của ngươi, mà ngươi lại không quan trọng với người đó nữa.