Tại sao người ta lại khăng khăng giữ mối quan hệ không thỏa mãn, không sẵn lòng đi tìm giải pháp hoặc chấm dứt nó và bước tiếp? Bởi vì họ biết thay đổi sẽ dẫn tới điều chưa biết, và hầu hết mọi người tin rằng điều chưa biết ấy sẽ đau đớn hơn điều họ đang trải nghiệm.
Why do people persist in a dissatisfying relationship, unwilling either to work toward solutions or end it and move on? It’s because they know changing will lead to the unknown, and most people believe that the unknown will be much more painful than what they’re already experiencing.
Tôi không biết thế giới nhìn tôi như thế nào, nhưng đối với tôi, dường như tôi chỉ là một đứa bé chơi đùa trên bờ biển, đôi lúc trong vui vầy tìm thấy một hòn sỏi trơn nhẵn hay một vỏ ốc đẹp đẽ hơn bình thường, trong khi đại dương sự thật còn chưa được khám phá trải bao la phía trước.
I do not know what I may appear to the world, but to myself I seem to have been only like a boy playing on the sea-shore, and diverting myself in now and then finding a smoother pebble or a prettier shell than ordinary, whilst the great ocean of truth lay all undiscovered before me.
Đó là nỗi sợ hãi cho những điều chưa biết. Điều chưa biết là chính nó. Và nỗi sợ hãi nó khiến mọi người hối hả theo đuổi giấc mơ, ảo vọng, chiến tranh, hòa bình, tình yêu, hận thù, tất cả những thứ đó – tất cả chỉ là ảo ảnh. Điều chưa biết là chính nó. Hãy chấp nhận rằng nó chưa được biết và đơn giản là nó đang lướt đi. Mọi thứ đều chưa biết — và rồi bạn vượt lên trong cuộc chơi. Đó chính là nó. Đúng không?
It’s fear of the unknown. The unknown is what it is. And to be frightened of it is what sends everybody scurrying around chasing dreams, illusions, wars, peace, love, hate, all that–it’s all illusion. Unknown is what it is. Accept that it’s unknown and it’s plain sailing. Everything is unknown–then you’re ahead of the game. That’s what it is. Right?