Tự do mà không có an toàn báo trước sự hỗn loạn, nỗi lo âu và sợ hãi không ngừng. An toàn mà thiếu tự do nghĩa là nô dịch. Vậy nên chúng đứng riêng sẽ chỉ là tồi tệ; chỉ khi đứng cùng nhau chúng mới đem lại cuộc sống tốt đẹp. Nhưng, một chữ “nhưng” lớn ở đây: tuy cả hai đều cần thiết và bổ sung lẫn nhau, chúng lại gần như không tương thích.
Freedom without security portends chaos, perpetual anxiety and fear. Security without freedom means slavery. So, each on its own is awful; only together they make for a good life. But, a big “but”: being both necessary, complementing each other, they are nevertheless virtually incompatible.
Tôi tự do, cho dù xung quanh tôi là những luật lệ gì. Nếu tôi thấy chúng có thể chấp nhận được, tôi chấp nhận chúng; nếu tôi thấy chúng quá khó chịu, tôi phá vỡ chúng. Tôi tự do bởi tôi biết bản thân tôi chịu trách nhiệm trước lương tri mình vì mọi điều tôi làm.
I am free, no matter what rules surround me. If I find them tolerable, I tolerate them; if I find them too obnoxious, I break them. I am free because I know that I alone am morally responsible for everything I do.
Chúng ta càng được dùng nhiều từ ngữ, chúng ta càng tự do. Nếu chúng ta bị chặn miệng, ta sẽ cố thể hiện bản thân qua cử chỉ, thậm chí qua đồ vật. Chúng khó hiểu hơn, và không gây nghi ngờ ngay lập tức.
The more words we are allowed to take, the freer we become. If our mouth is banned, then we attempt to assert ourselves through gestures, even objects. They are more difficult to interpret, and take time before they arouse suspicion.
Tự do có giá trị quan trọng hơn bất kì tư tưởng nào, khi tiếp nhận ơn huệ thì đã mất đi tự do.
Happiness, whether in despotism or democracy, whether in slavery or liberty, can never be found without virtue.
Hạnh phúc, cho dù dưới chế độ chuyên quyền hay dân chủ, cho dù trong sự nô lệ hay tự do, không bao giờ đạt được nếu ta không có đạo đức.
Nhân loại là giống loài buồn chán. Hầu hết mọi người bỏ phần lớn cuộc đời nỗ lực để sống, và chút tự do ít ỏi còn lại lấp đầy họ với nỗi sợ hãi tới mức họ tìm mọi cách để vứt bỏ nó.
The human race is a monotonous affair. Most people spend the greatest part of their time working in order to live, and what little freedom remains so fills them with fear that they seek out any and every means to be rid of it.