Những người không có mục đích trung tâm trong cuộc đời dễ dàng sa lầy vào những nỗi lo âu, sợ hãi, rắc rối và than thân trách phận nhỏ mọn, tất cả đều là dấu hiệu của sự yếu đuối, thứ sẽ dẫn đến thất bại, bất hạnh và mất mát cũng chắc chắn như tội lỗi được cố ý lên kế hoạch (dù theo con đường khác), bởi sự yếu đuối không thể kéo dài trong một vũ trụ mà sức mạnh không ngừng tiến hóa.
They who have no central purpose in their life fall an easy prey to petty worries, fears, troubles, and self-pitying, all of which are indications of weakness, which lead, just as surely as deliberately planned sins (though by a different route), to failure, unhappiness, and loss, for weakness cannot persist in a power evolving universe.
Người có tinh thần yếu đuối luôn luôn sợ hãi thay đổi. Anh ta cảm thấy sự an toàn trong hiện trạng, và anh ta có nỗi sợ hãi bệnh hoạn trước cái mới. Với anh ta, sự đau đớn lớn nhất là sự đau đớn của một ý tưởng mới.
The soft-minded man always fears change. He feels security in the status quo, and he has an almost morbid fear of the new. For him, the greatest pain is the pain of a new idea.
Khi anh đơn giản hóa cuộc đời mình, quy luật của vũ trụ cũng trở nên đơn giản hơn, cô độc không còn là cô độc, nghèo đói không còn là nghèo đói, sự yếu đuối không còn là yếu đuối.
As you simplify your life, the laws of the universe will be simpler; solitude will not be solitude, poverty will not be poverty, nor weakness weakness.
Tôi từng muốn tự sát hàng trăm lần, nhưng không biết vì sao tôi vẫn yêu cuộc đời. Sự yếu đuối nực cười này có lẽ là một trong những thiên hướng u sầu ngu xuẩn của chúng ta, bởi có điều gì ngu xuẩn hơn khi háo hức muốn đi tiếp vác theo gánh nặng mà mình sẽ vui sướng được vứt đi, khi căm ghét sự tồn tại của bản thân nhưng lại níu giữ nó, khi vuốt ve con rắn đang ngấu nghiến ta cho tới khi nó nuốt hết tim ta?
I have wanted to kill myself a hundred times, but somehow I am still in love with life. This ridiculous weakness is perhaps one of our more stupid melancholy propensities, for is there anything more stupid than to be eager to go on carrying a burden which one would gladly throw away, to loathe one’s very being and yet to hold it fast, to fondle the snake that devours us until it has eaten our hearts away?