Bí ẩn cuối cùng là chính bản thân ta. Khi ta đã tính toán được khối lượng của mặt trời, và đo được khoảng cách tới mặt trăng, và lập bản đồ sao cả bảy thiên đường, vẫn còn chính bản thân ta. Ai có thể tính toán được quỹ đạo của chính tâm hồn mình?
The final mystery is oneself. When one has weighed the sun in the balance, and measured the steps of the moon, and mapped out the seven heavens star by star, there still remains oneself. Who can calculate the orbit of his own soul?
– Nghệ thuật là gì?
– Là căn bệnh.
– Tình yêu là gì?
– Là ảo ảnh.
– Tôn giáo là gì?
– Là thứ thay thế phong cách cho Đức tin.
– Anh đúng là kẻ ưa hoài nghi.
– Không bao giờ! Hoài nghi là điểm bắt đầu của Tin tưởng.
– Vậy anh là gì?
– Định nghĩa là giới hạn.
Giáo dục là một điều đáng kính trọng, nhưng nên nhớ rằng đôi khi những điều được dạy là những cái không đáng biết.
Ngôn từ! Chỉ là ngôn từ mà thôi! Chúng mới kinh khủng làm sao! Rõ ràng, sống động, và tàn nhẫn làm sao! Người ta không thể trốn khỏi chúng. Và vậy mà trong chúng có phép màu tinh tế làm sao! Chúng dường như có thể trao hình hài cho những thứ vô hình dáng, và tự thân có âm nhạc cũng ngọt ngào như tiếng đàn viôn hay tiếng sáo. Chỉ là ngôn từ mà thôi! Còn có thứ gì thực hơn ngôn từ sao?
Words! Mere words! How terrible they were! How clear, and vivid, and cruel! One could not escape from them. And yet what a subtle magic there was in them! They seemed to be able to give a plastic form to formless things, and to have a music of their own as sweet as that of viol or of lute. Mere words! Was there anything so real as words?