Đó là điều buồn cười về những người cha người mẹ. Thậm chí khi con cái họ là vết sưng tấy ghê tởm nhất bạn có thể tưởng tượng ra, họ vẫn nghĩ nó rất tuyệt vời.
It’s a funny thing about mothers and fathers. Even when their own child is the most disgusting little blister you could ever imagine, they still think that he or she is wonderful.
Chẳng bao giờ có loại thuốc bổ chữa được những căn bệnh xã hội hữu hiệu tốt hơn một mái ấm khỏe khoắn và hạnh phúc. Chẳng bao giờ có nguồn ổn định xã hội lớn hơn một gia đình yêu thương và biết cảm thông. Chẳng bao giờ có cách giúp trẻ em hạnh phúc tốt hơn lời tâm tình của bậc cha mẹ sáng suốt và trìu mến.
There never was a tonic that would cure more social ailments than a healthy, happy home. There never was a greater source of social stability than an affectionate and understanding family. There never was a better way of helping children to happiness than the close confidence of wise and loving and responsible parents.
Lúc còn bé, ba mẹ có nói gì thì chúng ta đều cho là đúng cả, bản thân mỗi người con luôn cho rằng ba mẹ mình không gì không làm được. Lúc trưởng thành, phát hiện ra ba mẹ cũng là người bình thường, cũng có lúc phạm sai lầm, có những chuyện lực bất tòng tâm, thế rồi những mộng tưởng về họ tan tành và sụp đổ, kèm theo đó là sự nổi loạn bên trong chính chúng ta. Lúc lên đại học, bản thân dần tiếp nhận sự thật, không biết từ khi nào đã không còn đối chọi với ba mẹ nữa, và phát hiện rằng ba mẹ đã già rồi cũng cần người chăm sóc, hiển nhiên lòng mỗi người đều cảm thấy ray rứt, ý thức trách nhiệm cũng được nâng cao.
Toàn bộ thời gian một người là trẻ con, người đó vừa là trẻ con vừa học cách làm cha mẹ. Sau khi người đó trở thành cha mẹ, người đó hầu như trở thành vị phụ huynh sống lại thời thơ ấu.
All the time a person is a child he is both a child and learning to be a parent. After he becomes a parent he becomes predominantly a parent reliving childhood.
Các bậc phụ huynh đôi khi chỉ đơn giản là không có đủ tay và thời gian và sự chú ý để làm tất cả những gì khẩn cấp. Nhưng trong tất cả mọi chuyện, luôn có sự ưu tiên về độ quan trọng… và một trong những cơ hội gấp gáp của chúng ta là đáp lại con trẻ khi trẻ thực sự đặt câu hỏi, hãy nhớ rằng trẻ không luôn luôn hỏi, rằng trẻ không phải lúc nào cũng có thể dạy dỗ, rằng trẻ sẽ không luôn luôn lắng nghe.
Parents sometimes simply don’t have enough hands and time and attention to do all that is urgent. But in all things there is a priority of importance….and one of our urgent opportunities is to respond to a child when he earnestly asks, remembering that they don’t always ask, that they aren’t always teachable, that they won’t always listen.
Sự thực thì dạy dỗ trẻ nhỏ là một công việc vất vả và dài lâu, phần thưởng không phải luôn luôn lập tức thấy được, công việc bị đánh giá thấp, và các bậc cha mẹ cũng là con người và hầu như cũng dễ tổn thương như con mình.
The fact is that child rearing is a long, hard job, the rewards are not always immediately obvious, the work is undervalued, and parents are just as human and almost as vulnerable as their children.