Điều làm cho người đàn ông bị bỏ rơi đau khổ là họ luôn tưởng gặp lại được ngoài đường phố người đàn bà đã xa họ, vì lẽ họ luôn nhìn thấy một hình bóng, một dáng đi hay một gương mặt rất giống người mà họ yêu.
Tình yêu cũng giống như sợi dây chuyền trên cổ chúng ta. Khi bị hiện thực bỏ rơi, chúng ta sẽ vì sự rực rỡ, lấp lánh của nó mà tự hào; khi hiện thực bị chú ý tới, sợi dây chuyền xinh đẹp liền biến thành sợi xích, sợi xích càng ngày càng chặt, còn chúng ta, chỉ có thể im lặng chờ cho đến khi nghẹt thở; bị tình yêu, bị hiện thực siết cổ đến chết.
Điều kì diệu của âm nhạc hiện đại nằm ở chỗ nếu bạn diễn tấu sai, sẽ không có ai biết.
Đàn bà không thể yêu đàn ông như đàn ông yêu đàn bà bởi lẽ tình yêu của đàn bà nằm trong mắt, trên đỉnh gò ngực, trên đầu ngón chân, nhưng tình yêu của đàn ông cắm ở nơi sâu thẳm nhất của con tim, không thể thoát ra được. Còn tình yêu và đời sống của người đàn ông là hai thứ riêng biệt, nhưng ở người đàn bà đó là tất cả cuộc đời.
Ở nhiều người, lời nói đi trước tư tưởng. Họ chỉ biết những gì họ suy nghĩ sau khi đã nghe những gì mình nó.
Ai nói là cuộc đời là một tập hợp của những bất hạnh có nghĩa là chính cuộc đời là sự bất hạnh. Nếu sự sống là bất hạnh vậy thì cái chết là hạnh phúc.
Đem tiền đi cho là chuyện dễ dàng và nằm trong khả năng của bất cứ ai. Nhưng quyết định người được cho, cho bao nhiêu và khi nào, vì mục đích nào và như thế nào, không phải nằm trong khả năng của tất cả, và cũng không phải chuyện dễ dàng.
To give away money is an easy matter and in any man’s power. But to decide to whom to give it and how large and when, and for what purpose and how, is neither in every man’s power nor an easy matter.