Sự chú ý của con người thường tập trung vào những sự thỏa mãn mà các mối quan hệ được kỳ vọng sẽ mang lại, chính xác là bởi chúng không thực sự làm hài lòng theo cách nào đó. Và nếu chúng thực sự làm hài lòng, cái giá của sự thỏa mãn này thường cho thấy là không thể chấp nhận được.
Human attention tends to be focused on the satisfactions relationships are hoped to bring, precisely because somehow they have not been truly satisfactory. And if they do satisfy, the price of this satisfaction has often been found to be unacceptable.
Nếu bạn định thử, hãy dốc toàn lực. Nếu không, đừng bắt đầu. Điều này có thể có nghĩa là đánh mất người yêu, vợ, họ hàng và thậm chí là tâm trí. Có thể có nghĩa là không ăn trong ba hay bốn ngày. Có thể có nghĩa là rét run trên ghế công viên. Có thể có nghĩa là vào tù. Có thể có nghĩa là bị chế nhạo. Có thể có nghĩa là bị giễu cợt – cô lập. Cô lập là món quà. Những thứ khác là thử thách sức bền bỉ, thử thách bạn thực sự muốn làm đến đâu. Và, bạn sẽ làm, dù bị hắt hủi và bất chấp những điều tồi tệ nhất. Và nó sẽ tốt đẹp hơn bất cứ thứ gì khác bạn có thể tưởng tượng. Nếu bạn định thử, hãy dốc toàn lực. Không có cảm giác nào như thế. Bạn sẽ đơn độc với thánh thần, và đêm tối sẽ rực lửa. Bạn sẽ dẫn cuộc đời thẳng tới tiếng cười hoàn hảo. Đó là cuộc đấu tranh tốt đẹp duy nhất.
If you’re going to try, go all the way. Otherwise, don’t even start. This could mean losing girlfriends, wives, relatives and maybe even your mind. It could mean not eating for three or four days. It could mean freezing on a park bench. It could mean jail. It could mean derision. It could mean mockery–isolation. Isolation is the gift. All the others are a test of your endurance, of how much you really want to do it. And, you’ll do it, despite rejection and the worst odds. And it will be better than anything else you can imagine. If you’re going to try, go all the way. There is no other feeling like that. You will be alone with the gods, and the nights will flame with fire. You will ride life straight to perfect laughter. It’s the only good fight there is.
Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót một lần trong đời, thánh thót hơn bất kể sinh vật nào trên mặt đất. Từ thời khắc nó rời tổ, nó đi tìm một cây gai, và không nghỉ ngơi cho tới khi nó tìm thấy. Rồi nó đâm ngực vào cái gai dài nhất và sắc nhất. Nhưng trong khi nó chết dần, nó vượt lên nỗi đau của bản thân để hót thánh thót hơn cả Sơn ca và Họa mi. Con Chim gai trả giá cho điệu ca đó bằng sinh mạng, và cả thế gian yên lặng để lắng nghe, và Chúa trời mỉm cười trên thiên đường, bởi điệu ca hay nhất của Chim gai chỉ nhờ trả giá bằng nỗi đau đớn lớn lao mà có được; Lao đến cái gai mà không biết về cái chết đang đến. Nhưng khi chúng ta ấn cái gai vào ngực mình, ta biết, ta hiểu… và ta vẫn làm.
There is a legend about a bird which sings only once in it’s life, more beautifully than any other creature on the face of the earth. From the moment it leaves it’s nest, it searches for a thorn tree, and does not rest until it has found one. Then, it impales it’s breast on the longest, sharpest thorn. But as it is dying, it rises above it’s own agony to outsing the Lark and the Nightingale. The Thornbird pays it’s life for that one song, and the whole world stills to listen, and God in his heaven smiles, as it’s best is brought only at the cost of great pain; Driven to the thorn with no knowledge of the dying to come. But when we press the thorn to our breast, we know, we understand…. and still, we do it.