Sự chú ý của con người thường tập trung vào những sự thỏa mãn mà các mối quan hệ được kỳ vọng sẽ mang lại, chính xác là bởi chúng không thực sự làm hài lòng theo cách nào đó. Và nếu chúng thực sự làm hài lòng, cái giá của sự thỏa mãn này thường cho thấy là không thể chấp nhận được.
Human attention tends to be focused on the satisfactions relationships are hoped to bring, precisely because somehow they have not been truly satisfactory. And if they do satisfy, the price of this satisfaction has often been found to be unacceptable.
Chúng ta – những người bị săn lùng qua thác nghềnh của cuộc đời, trôi dạt xa khỏi nguồn cội, luôn bị đẩy tới cuối dòng và buộc phải bắt đầu lần nữa, nạn nhân và lại cũng là những kẻ bề tôi sẵn lòng của những quyền năng bí ẩn, chúng ta – những người mà nguồn an ủi đã trở thành huyền thoại xưa cũ và sự an toàn, một giấc mơ con trẻ, đã biết đến căng thẳng tới từng góc cạnh của sự tồn tại, nỗi kinh hoàng về thứ gì đó luôn mới mẻ trong từng thớ thịt. Mỗi giờ trong năm tháng của chúng ta đều kết nối với số phận của thế giới. Trong đau khổ và trong niềm vui ta đã sống qua thời gian và lịch sử vượt xa khỏi cuộc sống nhỏ bé của mình, dù chính chúng chẳng biết gì vượt ra ngoài chúng. Vì thế, mỗi chúng ta, thậm chí con người nhỏ bé nhất của nhân loại, cũng biết cả ngàn lần về thực tại của ngày hôm nay hơn cả người thông minh nhất giữa tổ tiên của chúng ta. Nhưng không gì được trao cho ta miễn phí; ta trả giá đến tận cùng.
We who have been hunted through the rapids of life, torn from our former roots, always driven to the end and obliged to begin again, victims and yet also the willing servants of unknown mysterious powers, we for whom comfort has become an old legend and security, a childish dream, have felt tension from pole to pole of our being, the terror of something always new in every fibre. Every hour of our years was linked to the fate of the world. In sorrow and in joy we have lived through time and history far beyond our own small lives, while they knew nothing beyond themselves. Every one of us, therefore, even the least of the human race, knows a thousand times more about reality today than the wisest of our forebears. But nothing was given to us freely; we paid the price in full.
Mỗi chúng ta đều có trong mình điều gì đó không thể bị khước từ, thậm chí dù nó khiến ta gào thét để chết. Ta là bản thân mình, đó là tất cả. Giống như truyền thuyết Celtic cổ về con chim với cái gai đâm vào ngực, vẫn hót hết mình và chết. Bởi vì nó phải làm như thế, nhận thức tự thân của nó chẳng thể ảnh hưởng hay thay đổi kết quả, phải không? Ai cũng ngân nga điệu ca nhỏ bé của mình, tin tưởng rằng đó là bài hát hay nhất trên đời. Bạn không thấy sao? Chúng ta tự tạo ra những cái gai của chính mình, và chẳng bao giờ ngừng đếm cái giá. Tất cả những gì ta có thể làm là chịu đựng nỗi đau, và bảo bản thân mình rằng điều đó đáng giá.
Each of us has something within us which won’t be denied, even if it makes us scream aloud to die. We are what we are, that’s all. Like the old Celtic legend of the bird with the thorn in its breast, singing its heart out and dying. Because it has to, its self-knowledge can’t affect or change the outcome, can it? Everyone singing his own little song, convinced it’s the most wonderful song the world has ever heard. Don’t you see? We create our own thorns, and never stop to count the cost. All we can do is suffer the pain, and tell ourselves it was well worth it.
Con người vẫn luôn tham lam, luôn muốn mười phân vẹn mười, nhưng trên thực tế thì sao có thể chứ. Khi bạn có được thứ này thì đương nhiên cũng sẽ mất đi thứ kia. Bởi vì năng lượng bất biến, bắt đầu có được thì cũng bắt đầu mất đi, cứ đơn giản như thế. Nhưng người đời thường không hiểu thấu điền này, đều cố gắng dãy dụa.