Khi đau khổ phát sinh, hãy tự ý thức rằng chẳng có ai nhận chịu đau khổ. Nếu nghĩ rằng đau khổ và hạnh phúc là của bạn thì bạn sẽ không bao giờ tìm thấy bình an.
When suffering arises, understand that there is no one to accept it. If you think suffering is yours, happiness is yours, you will not be able to find peace.
Con người có thể làm được những chuyện đáng kinh ngạc và tiếp thu khối lượng kiến thức không lổ mà vẫn không hiểu được bản thân mình. Nhưng đau khổ khiến người ta nhìn vào bên trong bản thân. Nếu thành công, thì bên trong con người sẽ là khởi đầu của sự học hỏi.
A man may perform astonishing feats and comprehend a vast amount of knowledge, and yet have no understanding of himself. But suffering directs a man to look within. If it succeeds, then there, within him, is the beginning of his learning.
Khi lạc thú phát sinh, nên hiểu rằng nó không phải là ta, là của ta. Khi đau khổ phát sinh, cũng nên hiểu rằng nó không phải là ta, là của ta, đau khổ hay khoái lạc đều biến mất. Nếu bạn không chấp giữ các hiện tượng xảy ra, không đồng hoá chúng với mình, không xem chúng là sở hữu của mình, tâm sẽ đạt được trạng thái quân bình. Sự quân bình này là chánh đạo, những lời dạy của Đức Phật, dẫn đến giải thoát.
Tôi xin đưa ra một lời khuyên, hy vọng mình không tỏ ra xấc xược. Hãy viết đi: hãy viết điều bạn đang cảm thấy. Đôi khi nó sẽ giúp bạn rất nhiều trong đau khổ.
May I make a suggestion, hoping it is not an impertinence? Write it down: write down what you feel. It is sometimes a wonderful help in misery.
Bất cứ khi nào chúng ta cảm thấy mình chắc chắn đúng, đúng đến mức ta không chịu cởi mở với bất cứ thứ gì khác hay ai khác, ta sai ngay ở đó. Nó trở thành góc nhìn sai. Khi khổ đau xuất hiện, nó đến từ đâu? Nguyên nhân là góc nhìn sai, kết trái thành khổ đau. Nếu là góc nhìn đúng, nó sẽ không dẫn đến khổ đau.
Whenever we feel that we are definitely right, so much so that we refuse to open up to anything or anybody else, right there we are wrong. It becomes wrong view. When suffering arises, where does it arise from? The cause is wrong view, the fruit of that being suffering. If it was right view it wouldn’t cause suffering.
Hết mình vì cái thiện – sự cống hiến theo tiếng gọi của lương tâm hơn là vì những ràng buộc từ bên ngoài – vừa là thuốc giải độc cho nỗi đau, vừa là nguồn hạnh phúc lớn lao.
Dedication to goodness-dedication in response to an inner moral mandate rather than external restraint-was both the antidote to the pain and the source of great happiness.
Khuynh hướng thông thường là lẩn tránh nỗi khổ, niềm đau, nhưng ta nên làm ngược lại. Nhận diện nó, nhìn sâu và tìm cách chuyển hóa nó. Nếu chỉ biết trốn chạy nỗi khổ, ta sẽ không có cơ hội chuyển hóa. Bởi thế cho nên Bụt dạy ta, trước hết là chấp nhận sự thật thứ nhất, sự thật là mình đang có khổ đau. Sau đó là nhìn sâu vào khổ đau để có thể tìm ra sự thật thứ hai là nguyên nhân đưa ta đến cái khổ đó. Đó là cách duy nhất để cho sự thật thứ ba, con đường hành trì để chuyển hóa khổ đau, đưa tới hạnh phúc có thể xuất hiện được.
Mỗi chúng ta đều có trong mình điều gì đó không thể bị khước từ, thậm chí dù nó khiến ta gào thét để chết. Ta là bản thân mình, đó là tất cả. Giống như truyền thuyết Celtic cổ về con chim với cái gai đâm vào ngực, vẫn hót hết mình và chết. Bởi vì nó phải làm như thế, nhận thức tự thân của nó chẳng thể ảnh hưởng hay thay đổi kết quả, phải không? Ai cũng ngân nga điệu ca nhỏ bé của mình, tin tưởng rằng đó là bài hát hay nhất trên đời. Bạn không thấy sao? Chúng ta tự tạo ra những cái gai của chính mình, và chẳng bao giờ ngừng đếm cái giá. Tất cả những gì ta có thể làm là chịu đựng nỗi đau, và bảo bản thân mình rằng điều đó đáng giá.
Each of us has something within us which won’t be denied, even if it makes us scream aloud to die. We are what we are, that’s all. Like the old Celtic legend of the bird with the thorn in its breast, singing its heart out and dying. Because it has to, its self-knowledge can’t affect or change the outcome, can it? Everyone singing his own little song, convinced it’s the most wonderful song the world has ever heard. Don’t you see? We create our own thorns, and never stop to count the cost. All we can do is suffer the pain, and tell ourselves it was well worth it.