Tác giả: Đoàn Minh Phượng

Hạnh phúc và đau khổ chỉ khác nhau như màu hồng và màu tím. Đứng ở xa nhìn lại, tôi sẽ không còn phân biệt được giữa hai màu, chỉ nhớ lại rằng, cả hai đều là một thứ đam mê.

Hãy ngồi xuống đây và thở sâu. Ở đây mọi thứ đều yên lành. Thế giới bên ngoài cũng yên lành, tất cả khổ đau đều tại tâm mình.

Chúng ta không mất bất cứ gì trong một vũ trụ nơi ngay cả một giọt nước cũng không thể mất đi. Cuộc đời, và tình yêu, không bao giờ thay đổi, chỉ có trí nhớ của chúng ta về nó là suy tàn. Cảm giác mất mát là một ảo giác, nhưng nỗi buồn nó gây ra thì thật. Và điều này cũng thật: không có gì buồn hơn khi chúng ta không làm gì được để ngăn chận một trí nhớ tàn phai. Người ta không thể tự hứa sẽ không bao giờ quên, vì điều này cũng khó như xin trời cho tôi đừng bao giờ chết.

Tôi không hề biết trước một ngày có thứ nhớ nhung làm mình không dám thở, nhạc cũng không dám nghe: vào ngày hôm ấy các nốt nhạc chỉ buông ra thôi cũng đủ làm tê tái hết mặt đất nơi chúng rơi xuống.

Bạn đang buồn. Bạn nghĩ rằng nếu gặp được một người có lý tưởng lớn, một người đã đọc nhiều sách triết, hoặc đã đi tu, một người viết nhạc giỏi, hoặc làm thơ hay: sự hiểu đời, sự tinh tế của họ sẽ giúp bạn bớt buồn.

Tôi đoán là họ còn buồn hơn chúng ta.