Ở bất cứ đất nước nào mà tài năng và đức hạnh không có sự tiến bộ, tiền bạc sẽ là thần thánh. Người dân hoặc có tiền hoặc khiến người khác tin rằng mình có tiền. Sự giàu sang sẽ là đức hạnh cao quý nhất, nghèo khó là sự xấu xa thấp hèn nhất. Người có tiền sẽ thể hiện điều đó theo mọi cách có thể. Nếu sự phô trương đó không vượt qua tài sản của họ, mọi thứ vẫn ổn. Nhưng nếu sự phô trương đó vượt qua tài sản của họ, họ sẽ hủy diệt chính mình. Trong đất nước ấy, những cơ đồ lớn nhất sẽ biến mất trong nháy mắt. Người không có tiền sẽ tự hủy diệt mình trong nỗ lực tuyệt vọng để che dấu sự nghèo khó. Đó cũng là một sự sung túc: dấu hiệu giàu sang bên ngoài cho số ít, mặt nạ che sự nghèo khó cho số đông, và nguồn tha hóa cho tất cả.
In any country where talent and virtue produce no advancement, money will be the national god. Its inhabitants will either have to possess money or make others believe that they do. Wealth will be the highest virtue, poverty the greatest vice. Those who have money will display it in every imaginable way. If their ostentation does not exceed their fortune, all will be well. But if their ostentation does exceed their fortune they will ruin themselves. In such a country, the greatest fortunes will vanish in the twinkling of an eye. Those who don’t have money will ruin themselves with vain efforts to conceal their poverty. That is one kind of affluence: the outward sign of wealth for a small number, the mask of poverty for the majority, and a source of corruption for all.
It is hard to interest those who have everything in those who have nothing.
Thật khó để khiến những người có mọi thứ quan tâm tới những người chẳng có thứ gì.
Người thông thái là ai? Là người học được từ tất cả mọi người. Người mạnh mẽ là ai? Là người kiểm soát được niềm đam mê của mình. Người giàu có là ai? Là người tự biết bằng lòng. Đó là ai vậy?
Không ai cả.
Who is wise? He that learns from everyone. Who is powerful? He that governs his passions. Who is rich? He that is content. Who is that?
Nobody.
Có hai cách để hạnh phúc: Hoặc giảm mong muốn hoặc tăng sự giàu có – thế nào cũng được – kết quả đều giống nhau, và mỗi người phải tự lựa chọn và đi theo cách mình thấy dễ dàng hơn.
There are two ways of being happy: We must either diminish our wants or augment our means – either may do – the result is the same and it is for each man to decide for himself and to do that which happens to be easier.
Thực ra rất nhiều người con gái không hề quan tâm bạn có nhiều tiền hay không, điều cô ấy quan tâm chỉ là bạn có nỗ lực phấn đấu để thay đổi hiện tại hay không; cô ấy không quan tâm trong cuộc sống liệu bạn có gặp nhiều khó khăn hay không, cô ấy chỉ quan tâm liệu bạn có thể đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã; cô ấy không quan tâm bạn có lãng mạn hay không, điều cô ấy muốn là có thể cảm nhận được tình yêu của bạn mỗi ngày; cô ấy không để ý tình trạng hiện nay của bạn ra sao, cô ấy chỉ muốn biết liệu có thể nhìn thấy được tương lai của hai người hay không.
Bủn xỉn quá tất hao phí lớn – Tích trữ nhiều tất có mất mát to, cẩn thận thì không lo, nhẫn nại thì không nhục, tĩnh dưỡng thì thường được yên, tùng tiệm thì thường được đủ. Người lái buôn gian dối thì dối loạn thị trường. Người nông phu lười thì làm hỏng ruộng đất. Người phụ trách tàn bạo làm nhiễu loạn cả nước.
Neither wealth or greatness render us happy.
Cả giàu sang lẫn sự vĩ đại đều không thể mang cho chúng ta hạnh phúc.
Có khá nhiều phương tiện để làm giàu nhưng có rất ít phương tiện để lương thiện.
The poorest of all people is not the person without a cent, but the person without a dream.
Người nghèo nhất trong tất cả mọi người không phải là người không có một xu dính túi, mà là người không có lấy một ước mơ.
Nghèo không là xấu, nghèo mà không có chí mới là xấu; hèn không đáng ghét, hèn mà không có tài mới đáng ghét; già không nên than thở; già mà sống thừa mới đáng than thở; chết không nên bi ai, chết mà vô bổ mới đáng bi ai.