Tôi nhúng ngón tay vào sự tồn tại – và nó chẳng có mùi gì. Tôi đang ở đâu? Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Cái thứ gọi là thế giới này là gì vậy? Thế giới này có ý nghĩa gì? Ai đã dụ tôi vào thế giới? Tại sao tôi lại không được hỏi xin phép và tại sao tôi lại không được thông báo những luật lệ và quy định của nó mà bị xô vào cuộc sống như thể bị một kẻ bắt cóc, một tên lái buôn món hàng linh hồn mua lấy? Tại sao tôi lại liên quan đến cái doanh nghiệp lớn có tên là thực tại này? Tại sao tôi lại nên quan tâm tới nó? Không phải đó là mối quan tâm tự nguyện sao? Và nếu tôi phải liên quan, người quản lý ở đâu? Tôi muốn lên tiếng. Không có quản lý sao? Tôi phải phàn nàn với ai đây?
I stick my finger in existence — it smells of nothing. Where am I? Who am I? How came I here? What is this thing called the world? What does this world mean? Who is it that has lured me into the world? Why was I not consulted, why not made acquainted with its manners and customs instead of throwing me into the ranks, as if I had been bought by a kidnapper, a dealer in souls? How did I obtain an interest in this big enterprise they call reality? Why should I have an interest in it? Is it not a voluntary concern? And if I am to be compelled to take part in it, where is the director? I should like to make a remark to him. Is there no director? Whither shall I turn with my complaint?
Và khi đồng hồ cát cạn, chiếc đồng hồ cát của sự nhất thời, khi âm thanh của cuộc đời trần tục đã yên ắng lại và những hoạt động không ngơi nghỉ hay vô ích đã ngừng lại, khi tất cả những gì quanh bạn đều lắng đọng, như trong vĩnh cửu, vĩnh cửu sẽ hỏi bạn cũng như mỗi cá nhân giữa hàng triệu hàng triệu sinh mệnh chỉ một câu hỏi: ngươi đã sống khốn khổ hay không?
And when the hourglass has run out, the hourglass of temporality, when the noise of secular life has grown silent and its restless or ineffectual activism has come to an end, when everything around you is still, as it is in eternity, then eternity asks you and every individual in these millions and millions about only one thing: whether you have lived in despair or not.
Cuộc tranh luận tồi tệ nhất không phải là khi quan điểm của người này chống lại quan điểm của người khác, cuộc tranh luận tồi tệ nhất là khi hai người nói về cùng một thứ – và tranh cãi về cách hiểu, và hai cách hiểu khác nhau nhiều về phẩm chất.
The most terrible fight is not when there is one opinion against another, the most terrible is when two men say the same thing – and fight about the interpretation, and this interpretation involves a difference of quality.
Người ta nghĩ rằng con người không thể yêu thương kẻ thù, bởi hai kẻ thù khó mà chịu được hình ảnh của nhau. Chậc, vậy hãy nhắm mắt lại đi – và kẻ thù của bạn cũng sẽ trông giống như hàng xóm.
Men think that it is impossible for a human being to love his enemies, for enemies are hardly able to endure the sight of one another. Well, then, shut your eyes–and your enemy looks just like your neighbor.
Ẩn sâu bên trong mỗi con người là nỗi lo lắng trước khả năng có thể sẽ phải cô độc trên thế gian, bị Chúa trời lãng quên, bị bỏ qua giữa hàng triệu hàng triệu thành viên của gia đình khổng lồ này. Người ta xua đi nỗi lo lắng này bằng cách nhìn vào người thân và bè bạn, nhưng nỗi lo lắng này vẫn ở đó, và chẳng ai dám nghĩ mình sẽ thế nào nếu tất cả những mối liên hệ ấy bị lấy đi khỏi mình.
Deep within every human being there still lives the anxiety over the possibility of being alone in the world, forgotten by God, overlooked among the millions and millions in this enormous household. One keeps this anxiety at a distance by looking at the many round about who are related to him as kin and friends, but the anxiety is still there, nevertheless, and one hardly dares think of how he would feel if all this were taken away.
Quan trọng là tôi hiểu bản thân mình: quan trọng là đi tìm sự thật đúng với tôi, tìm lý tưởng mà vì nó tôi có thể sống và chết. Đó là điều mà giờ đây quan trọng nhất đối với tôi.
The thing is to understand myself: the thing is to find a truth which is true for me, to find the idea for which I can live and die. That is what I now recognize as the most important thing.
Tôi thấy rất rõ; có hai tình huống có khả năng xảy ra – người ta có thể làm một trong hai. Ý kiến chân thành và lời khuyên hữu nghị của tôi là: làm hay không làm, bạn cũng đều hối tiếc cả.
I see it all perfectly; there are two possible situations — one can either do this or that. My honest opinion and my friendly advice is this: do it or do not do it — you will regret both.
Tôi chỉ có một người bạn, và đó là tiếng vọng. Tại sao nó lại là bạn của tôi? Vì tôi yêu nỗi buồn của mình, và tiếng vọng không cướp mất nó. Tôi chỉ có một người bạn tâm tình, và đó là sự im lặng của buổi đêm. Vì sao nó lại là bạn tâm tình của tôi? Vì nó sẽ mãi im lặng.
I have only one friend, and that is echo. Why is it my friend? Because I love my sorrow, and echo does not take it away from me. I have only one confidant, and that is the silence of night. Why is it my confidant? Because it remains silent.
Chẳng lẽ bạn không biết có một giờ nửa đêm khi ai cũng phải tháo mặt nạ xuống? Bạn nghĩ rằng cuộc sống sẽ luôn cho phép nó bị chế nhạo sao? Bạn nghĩ bạn có thể trốn đi trong chốc lát trước nửa đêm để tránh được điều này? Hay bạn không hề sợ hãi khoảng thời gian ấy? Tôi đã thấy trong đời thực những người lừa gạt người khác lâu đến nỗi cuối cùng, bản tính chân thực của họ không thể được bộ lộ;… Trong mỗi người đều có điều gì đó ở một mức độ nhất định ngăn cản anh ta hoàn toàn minh bạch với chính mình; và có lẽ khi mức độ đó lên cao quá, anh ta có thể nối kết vào các mối quan hệ của cuộc đời vượt xa khỏi bản thân mình sâu đến nỗi hầu như không thể bộc lộ chính mình nữa. Nhưng người không thể bộc lộ chính mình cũng không thể yêu thương, và người không thể yêu thương là người bất hạnh nhất.
Do you not know that there comes a midnight hour when every one has to throw off his mask? Do you believe that life will always let itself be mocked? Do you think you can slip away a little before midnight in order to avoid this? Or are you not terrified by it? I have seen men in real life who so long deceived others that at last their true nature could not reveal itself;… In every man there is something which to a certain degree prevents him from becoming perfectly transparent to himself; and this may be the case in so high a degree, he may be so inexplicably woven into relationships of life which extend far beyond himself that he almost cannot reveal himself. But he who cannot reveal himself cannot love, and he who cannot love is the most unhappy man of all.