Chân lý không phải là thứ bạn có thể đoạt lấy dễ dàng và nhanh chóng. Bạn chắc chắn không thể ngủ và mơ để tới được chân lý. Không, bạn phải trải qua thử thách, phải tranh đấu, và khổ đau trước khi có được chân lý. Hoàn là ảo tưởng nếu nghĩ rằng có lối tắt, đường ngắn không cần đấu tranh để đi tới chân lý.
Truth is not something you can appropriate easily and quickly. You certainly cannot sleep or dream yourself to the truth. No, you must be tried, do battle, and suffer if you are to acquire the truth for yourself. It is a sheer illusion to think that in relation to the truth there is an abridgement, a short cut that dispenses with the necessity for struggling for it.
Tôi thấy rất rõ; có hai tình huống có khả năng xảy ra – người ta có thể làm một trong hai. Ý kiến chân thành và lời khuyên hữu nghị của tôi là: làm hay không làm, bạn cũng đều hối tiếc cả.
I see it all perfectly; there are two possible situations — one can either do this or that. My honest opinion and my friendly advice is this: do it or do not do it — you will regret both.
Người ta nghĩ rằng con người không thể yêu thương kẻ thù, bởi hai kẻ thù khó mà chịu được hình ảnh của nhau. Chậc, vậy hãy nhắm mắt lại đi – và kẻ thù của bạn cũng sẽ trông giống như hàng xóm.
Men think that it is impossible for a human being to love his enemies, for enemies are hardly able to endure the sight of one another. Well, then, shut your eyes–and your enemy looks just like your neighbor.
Chẳng lẽ bạn không biết có một giờ nửa đêm khi ai cũng phải tháo mặt nạ xuống? Bạn nghĩ rằng cuộc sống sẽ luôn cho phép nó bị chế nhạo sao? Bạn nghĩ bạn có thể trốn đi trong chốc lát trước nửa đêm để tránh được điều này? Hay bạn không hề sợ hãi khoảng thời gian ấy? Tôi đã thấy trong đời thực những người lừa gạt người khác lâu đến nỗi cuối cùng, bản tính chân thực của họ không thể được bộ lộ;… Trong mỗi người đều có điều gì đó ở một mức độ nhất định ngăn cản anh ta hoàn toàn minh bạch với chính mình; và có lẽ khi mức độ đó lên cao quá, anh ta có thể nối kết vào các mối quan hệ của cuộc đời vượt xa khỏi bản thân mình sâu đến nỗi hầu như không thể bộc lộ chính mình nữa. Nhưng người không thể bộc lộ chính mình cũng không thể yêu thương, và người không thể yêu thương là người bất hạnh nhất.
Do you not know that there comes a midnight hour when every one has to throw off his mask? Do you believe that life will always let itself be mocked? Do you think you can slip away a little before midnight in order to avoid this? Or are you not terrified by it? I have seen men in real life who so long deceived others that at last their true nature could not reveal itself;… In every man there is something which to a certain degree prevents him from becoming perfectly transparent to himself; and this may be the case in so high a degree, he may be so inexplicably woven into relationships of life which extend far beyond himself that he almost cannot reveal himself. But he who cannot reveal himself cannot love, and he who cannot love is the most unhappy man of all.
Người ta thường nghĩ rằng thế giới, môi trường, các mối quan hệ ngoại thân là những điều đứng chắn trên đường họ đi tới sự phát đạt… nhưng tới cuối cùng thì luôn luôn là chính bản thân đứng chắn đường mình.
People generally think that it is the world, the environment, external relationships, which stand in one’s way, in the way of ones’ good fortune… and at bottom it is always man himself that stands in his own way.
Cuộc tranh luận tồi tệ nhất không phải là khi quan điểm của người này chống lại quan điểm của người khác, cuộc tranh luận tồi tệ nhất là khi hai người nói về cùng một thứ – và tranh cãi về cách hiểu, và hai cách hiểu khác nhau nhiều về phẩm chất.
The most terrible fight is not when there is one opinion against another, the most terrible is when two men say the same thing – and fight about the interpretation, and this interpretation involves a difference of quality.
Đó là sự khiêm tốn khi con chim sơn ca không đòi hỏi bất cứ ai phải lắng nghe nó; nhưng đó cũng là sự kiêu hãnh khi con chim sơn ca không quan tâm tới việc có ai lắng nghe nó hay không.
It is modest of the nightingale not to require anyone to listen to it; but it is also proud of the nightingale not to care whether any one listens to it or not.
Thi sĩ là gì? Một con người bất hạnh giấu nỗi đau khổ sâu sắc trong tim, nhưng đôi môi đẹp tới mức khi tiếng thở dài và tiếng khóc đi qua, chúng nghe như âm nhạc du dương… Và người ta xúm lại quanh thi sĩ và bảo: ‘Hãy hát tiếp đi’ – hay nói theo cách khác, ‘Mong những nỗi đau khổ mới hành hạ tâm hồn anh nhưng đôi môi anh vẫn đẹp đẽ như trước, bởi tiếng khóc sẽ chỉ làm chúng tôi hoảng sợ, nhưng âm nhạc thì lại rất hay.’
What is a poet? An unhappy man who hides deep anguish in his heart, but whose lips are so formed that when the sigh and cry pass through them, it sounds like lovely music…. And people flock around the poet and say: ‘Sing again soon’ – that is, ‘May new sufferings torment your soul but your lips be fashioned as before, for the cry would only frighten us, but the music, that is blissful.’
It is intelligent to ask two questions: (1) Is it possible? (2) Can I do it?. But it is unintelligent to ask these questions: (1) Is it real? (2) Has my neighbor done it?
Sẽ là thông minh khi hỏi hai câu hỏi: (1) Điều đó có thể không? (2) Tôi thể làm được điều đó không? Nhưng không thông minh chút nào khi hỏi hai câu hỏi: (1) Điều đó có thật không? (2) Hàng xóm của tôi đã làm điều đó chưa?