Có luật lệ rằng con người nên yêu hàng xóm như bản thân mình. Trong vài trăm năm, nhân loại nên thấy điều này là tự nhiên như hô hấp hay thẳng lưng đi; nhưng nếu con người không học được điều này, anh ta sẽ tàn lụi.
There is a law that man should love his neighbor as himself. In a few hundred years it should be as natural to mankind as breathing or the upright gait; but if he does not learn it he must perish.
It is intelligent to ask two questions: (1) Is it possible? (2) Can I do it?. But it is unintelligent to ask these questions: (1) Is it real? (2) Has my neighbor done it?
Sẽ là thông minh khi hỏi hai câu hỏi: (1) Điều đó có thể không? (2) Tôi thể làm được điều đó không? Nhưng không thông minh chút nào khi hỏi hai câu hỏi: (1) Điều đó có thật không? (2) Hàng xóm của tôi đã làm điều đó chưa?
Nắm cục lửa hàng xóm trong tay, bạn sẽ bị bỏng. Nắm cục lửa nhà bạn, bạn cũng bị bỏng. Cả hai cục lửa đều nóng. Thế nên, đừng sờ vào những gì có thể làm bạn bỏng tay, dầu đó là thứ gì và ở đâu đi nữa.
If you reach out and grab a fire in your neighbor’s house, the fire will be hot. If you grab a fire in your own house, that, too will be hot. So don’t grab at anything that can burn you, no matter what or where it is.