Tác phẩm văn học thường luôn báo trước cuộc sống. Họ hoàn toàn không phải bê nguyên si cuộc sống, mà thực hiện nhào nặn có mục đích.
Âm nhạc có một ma lực có thể cảm hóa lòng người hướng tới cái thiện, cũng có thể dẫn người ta đi trên con đường trụy lạc.
Sự phân biệt giữa thơ và tranh: tranh là thơ của người câm, thơ là tranh của người mù.
Luật thơ có một ma lực, nó thậm chí sẽ khiến chúng ta tin rằng chúng ta luôn có tình cảm cao thượng.
Khi tinh thần của tác giả vui vẻ thì sáng tác thường là hay nhất, như đứa con kết tinh của tình yêu thường đẹp nhất.
Ca sĩ có một cái bệnh: khi bạn bè tụ tập mời họ hát góp vui, họ luôn tìm cách từ chối, nhưng nếu không có ai mời họ hát, khi đó họ lại hát không ngừng.
Âm nhạc là thảo nguyên rộng lớn nhất, tự do nhất để sức tưởng tượng khai phá.