Vấn đề lớn nhất trong đời sống con người là nỗi sợ hãi. Chính nỗi sợ hãi cướp đi hạnh phúc. Chính nỗi sợ hãi khiến ta chấp nhận thấp hơn nhiều điều ta có khả năng. Chính nỗi sợ hãi là nguồn gốc của những cảm xúc tiêu cực, bất hạnh và các rắc rối trong quan hệ giữa người với người.
The greatest problem of human life is fear. It is fear that robs us of happiness. It is fear that causes us to settle for far less than we are capable of. It is fear that is the root cause of negative emotions, unhappiness and problems in human relationships.
Khi đau khổ phát sinh, hãy tự ý thức rằng chẳng có ai nhận chịu đau khổ. Nếu nghĩ rằng đau khổ và hạnh phúc là của bạn thì bạn sẽ không bao giờ tìm thấy bình an.
When suffering arises, understand that there is no one to accept it. If you think suffering is yours, happiness is yours, you will not be able to find peace.
Hết mình vì cái thiện – sự cống hiến theo tiếng gọi của lương tâm hơn là vì những ràng buộc từ bên ngoài – vừa là thuốc giải độc cho nỗi đau, vừa là nguồn hạnh phúc lớn lao.
Dedication to goodness-dedication in response to an inner moral mandate rather than external restraint-was both the antidote to the pain and the source of great happiness.
There is no value in life except what you choose to place upon it and no happiness in any place except what you bring to it yourself.
Nếu bạn luôn buồn phiền, hãy dùng hi vọng để chữa trị; hạnh phúc lớn nhất của nhân loại chính là biết hi vọng.
Hạnh phúc cũng gíông như một chiếc đồng hồ, loại nào đơn giản nhất là thứ ít hư hỏng nhất.
What we call happiness is what we do not know.
Điều chúng ta gọi là hạnh phúc là điều chúng ta không biết.
Đừng đổ lỗi cho ai trong đời. Người tốt cho bạn hạnh phúc. Người xấu cho bạn kinh nghiệm. Người tồi tệ nhất cho bạn bài học. Và người tốt đẹp nhất cho bạn kỷ niệm.
Never blame anyone in your life. Good people give you happiness. Bad people give you experience. Worst people give you a lesson. And the best people give you memories.
Ta thích hơi ấm bởi ta biết thế nào là giá lạnh. Ta trân trọng ánh sáng bởi ta từng trải qua bóng tối. Và cũng như thế, ta thấm thía được niềm vui bởi ta đã nếm mùi đau khổ.
We enjoy warmth because we have been cold. We appreciate light because we have been in darkness. By the same token, we can experience joy because we have known sorrow.
Với tôi, có vẻ như trao đi hạnh phúc là một mục tiêu cao cả hơn nhiều là đạt được hạnh phúc: và ý nghĩa sự tồn tại của chúng ta nằm ở những ràng buộc với người khác hơn là tiến bộ của cá nhân: là việc giúp đỡ người khác lên tới thiên đường hơn là tìm cách để ta lên tới đó.
To me it seems that to give happiness is a far nobler goal that to attain it: and that what we exist for is much more a matter of relations to others than a matter of individual progress: much more a matter of helping others to heaven than of getting there ourselves.
Là tia sáng đối với người khác, tự mình tạo ra ánh sáng, đó là hạnh phúc cao nhất mà con người có thể đạt được. Khi đó, con người sẽ không sợ đau khổ, thiếu thốn. Khi đó con người sẽ không sợ cái chết, mặc dù chỉ lúc ấy, con người mới biết cách yêu thật sự cuộc sống.
One of the sweet things about pain and sorrow is that they show us how well we are loved, how much kindness there is in the world, and how easily we can make others happy in the same way when they need help and sympathy.
Khi chia tay nhau, người ta thường không quay lai nhìn nhau, không phải là vì người ta đã hết yêu mà chỉ sợ rằng: Nếu quay lại sẽ không còn thấy ai đó dõi theo mình nữa.