Tôi là một người chỉ sống trong thế giới của riêng mình. Tôi không muốn bước ra ngoài, mà cũng chẳng dám bước ra ngoài. Tôi là một người bên ngoài tỏ ra rất mạnh mẽ, nhưng nội tâm lại rất mềm yếu. Tôi đa sầu đa cảm, nhưng trước mặt người khác lại luôn mỉm cười, khiến ai cũng nghĩ rằng tôi là một cô gái hạnh phúc luôn hiểu thế nào là đủ. Tôi học được cách đối xử tốt với người khác, nhưng lại không học được cách đối xử tốt với chính mình. Tôi học được sự khoan dung, tôi có thể tha thứ cho những người làm tổn thương tôi, nhưng lại chẳng thể tha thứ cho những lỗi lầm đã qua của bản thân.
There is no meaning to life except the meaning man gives his life by the unfolding of his powers.
Cuộc đời chẳng có ý nghĩa gì ngoài ý nghĩa mà con người tự tạo ra cho cuộc đời mình bằng cách phát huy sức mạnh của bản thân.
Therefore keep in the midst of life. Do not isolate yourself. Be among men and things, and among troubles, and difficulties, and obstacles.
Vì vậy hãy sống giữa đời. Đừng cô lập chính mình. Hãy sống giữa con người và sự việc, giữa những rắc rối, gian khó và trở ngại.
Thiên tài và đức hạnh giống như viên kim cương: đẹp nhất là lồng trong chiếc khung giản dị
Trưởng thành là một việc thực sự đau khổ. Lúc đó, mình luôn nghĩ, khi nào mới có đủ tiền? Khi nào mới có thể ra đi?
Hầu hết mọi người đánh giá quá cao những gì họ có thể làm trong một năm và đánh giá quá thấp những gì họ có thể làm trong mười năm.
Có lẽ, mỗi một người phụ nữ cho dù là kĩ nữ bán rẻ tiếng cười để mưu sinh, cũng không muốn nhớ lại cả một quá trình – mắt mở trừng trừng chứng kiến tôn nghiêm của mình bị người ta giẫm đạp như vậy.