Con người chẳng bao giờ thực sự là kẻ theo thuyết định mệnh, hay thậm chí người khắc kỷ. Con người thường liều mạng chống lại số phận mình, vĩnh viễn dũng cảm đặt mình bên ngoài sự chi phối của thần linh. Không nghi ngờ rằng cuộc chiến này thúc đẩy sự tiến bộ của nhân loại, bởi nó ủng hộ kẻ mạnh mẽ can trường. Nó cũng thúc đẩy cái đẹp, bởi những người yếu đuối hơn thường tìm cách trốn thoát khỏi thế giới vô vọng và khắc nghiệt bằng cách tạo ra một thế giới đáng yêu hơn cho mình.
Man is never honestly the fatalist, nor even the stoic. He fights his fate, often desperately. He is forever entering bold exceptions to the rulings of the bench of gods. This fighting, no doubt, makes for human progress, for it favors the strong and the brave. It also makes for beauty, for lesser men try to escape from a hopeless and intolerable world by creating a more lovely one of their own.
Trên đời này mọi người đều có bổn phận của riêng mình, có số phận của riêng mình. Nên là cái gì thì sẽ là cái đó, nên làm thế nào thì sẽ làm thế ấy. Ông trời cho ngươi phú quý, tự nhiên sẽ lấy đi của ngươi cái gì đó, muốn oán hận cũng không được. Trên đời đâu thế nào có chuyện mọi thứ đều như ý nguyện. Nếu trên đời ai cũng làm mọi chuyện theo ý mình thì nhân thế đâu còn là nhân thế, mọi thứ sẽ loạn cả lên.
Số phận giống như một nhà hàng lạ lùng và không nổi danh, đầy những bồi bàn kỳ quặc cứ phục vụ bạn những thứ bạn chẳng bao giờ yêu cầu và không phải bao giờ cũng thích.
Fate is like a strange, unpopular restaurant, filled with odd waiters who bring you things you never asked for and don’t always like.
Thành công và thất bại dường như được phân bổ cho con người qua những vì sao chiếu mệnh. Nhưng con người giữ sức mạnh để luồn lách, để đấu tranh với những vì sao chiếu mệnh của mình, hoặc chống lại chúng, và trong cả vũ trụ này, vận động duy nhất thú vị chính là sự luồn lách ấy.
Failure and success seem to have been allotted to men by their stars. But they retain the power of wriggling, of fighting with their star or against it, and in the whole universe the only really interesting movement is this wriggle.
Tôi để ý thấy rằng thậm chí cả những người khăng khăng rằng mọi thứ đã được định trước và rằng ta không thể thay đổi số phận vẫn nhìn ngang dọc trước khi đi qua đường.
I have noticed that even those who assert that everything is predestined and that we can change nothing about it still look both ways before they cross the street.