Tôi ở đây. Tôi yêu quý bạn. Dù bạn cần thức cả đêm để khóc, tôi cũng không bận tâm, tôi vẫn sẽ ở bên bạn. Nếu bạn lại cần dùng thuốc, cứ dùng đi – tôi vẫn sẽ yêu quý bạn bất chấp điều đó. Nếu bạn không cần dùng thuốc, tôi cũng yêu quý bạn. Không gì bạn có thể làm để đánh mất tình cảm của tôi đâu. Tôi sẽ bảo vệ bạn cho tới khi bạn qua đời, và sau khi bạn qua đời, tôi vẫn sẽ bảo vệ bạn. Tôi mạnh mẽ hơn sự Trầm cảm và tôi can đảm hơn sự Cô đơn và không gì có thể làm tôi mệt mỏi.
I’m here. I love you. I don’t care if you need to stay up crying all night long, I will stay with you. If you need the medication again, go ahead and take it—I will love you through that, as well. If you don’t need the medication, I will love you, too. There’s nothing you can ever do to lose my love. I will protect you until you die, and after your death I will still protect you. I am stronger than Depression and I am braver than Loneliness and nothing will ever exhaust me.
Tôi vẫn còn nhớ mẹ thường hay nói với tôi, khi một ai đó buồn, họ cần rất nhiều người để chia sẻ. Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không hề có một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ một nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn, nhưng người khác lại vui hơn. Và đừng bao giờ quay lưng lại với một con người như vậy. Họ cần những khuôn mặt hơn là những viên thuốc. Họ cần những bàn tay, những tô cháo, những quả ổi hái để đầu giường. Họ cần mỗi buổi tối ghé ngồi lại với họ trong im lặng. Họ cần chúng ta dẫn họ lên đồi cuốc một mảnh vườn, và thỉnh thoảng hỏi có thích ăn bắp rang không…
Trong đời ai cũng có buồn đau, nhưng đôi khi thỉnh thoảng vẫn có tia sáng làm sự cô đơn trong trái tim ta tan chảy và mang đến niềm an ủi như bát súp nóng và chiếc giường êm.
There’s a sorrow and pain in everyone’s life, but every now and then there’s a ray of light that melts the loneliness in your heart and brings comfort like hot soup and a soft bed.