“Nhưng,” bạn có thể hỏi, “làm sao chúng ta có thể quên đi những lời ác ý đã nói ra… sự đối xử tàn nhẫn và bất công mà ta đã nhận? Làm sao ta có thể chỉ đơn giản là quên chúng đi? Không đơn giản được như vậy!” Chỉ có một cách chắc chắn. Đừng bao giờ nói về chúng, và đừng bao giờ nghĩ về chúng. Nếu bạn muốn quên đi điều gì đó, đừng bao giờ nói về nó thậm chí ngay cả với người bạn thân nhất của mình. Khi nó hiện lên trong tâm trí, lập tức xua đuổi nó đi. Bạn sẽ thấy ngạc nhiên mình có thể quên bất cứ gì nhanh đến thế nào khi đi theo phương pháp đó.
“But,” you may ask, “how can we forget the unkind things that are said…the cruel and unfair treatment one has received? How can we simply forget these things? It is not as simple as that!” There is just one sure way. Never talk about them, and never think about them. If you want to forget something, never speak even to your dearest friend about it. When it bobs into your mind, banish it at once. It will surprise you how quickly you can forget anything by that treatment.”
Không gì có thể thật sự bỏ qua, bao nhiêu năm rồi, bãi bể nương dâu, hai chúng ta đã không thể quay đầu lại. Tựa như những vết thương trên người ngươi vậy, dẫu có khỏi thì sẹo vẫn còn đấy. Thời gian có thể mang đi tất cả, những nỗi đau, nhưng đã xảy ra thì vẫn là đã xảy ra, có cố bù đắp cũng chẳng được gì.
Đừng bao giờ tìm cách ăn miếng trả miếng với kẻ địch, bởi vì làm thế, ta khiến ta tổn thương hơn nhiều là khiến họ tổn thương. Hãy làm như tướng Eisenhower đã làm: Không tốn một phút giây nào nghĩ về những người mà ta không thích.
Let’s never try to get even with our enemies, because if we do we will hurt ourselves far more than we hurt them. Let’s do as General Eisenhower does: let’s never waste a minute thinking about people we don’t like.
Anh biết không? Thế giới này có một loại vết thương, vết thương sâu đến vô cùng, về sau, còn lại không hề là đau, mà là chết lặng. Miệng vết thương này vĩnh viễn sẽ không bao giờ liền lại, đau xót này làm cho người ta không thể quay đầu. Anh hiện tại, đã muốn làm cho tôi cảm nhận được một vết thương như thế. Tôi nghĩ chúng ta từ nay về sau, hẳn chính là hai người xa lạ đi.
Cùng một người, không thể mang lại cho bạn cùng một loại khổ đau. Khi người đó gây nỗi đau cho bạn một cách lặp đi lặp lại, thì vết đau đó đã trở nên quen thuộc, cảm giác cũng trở nên mê muội, và rồi bất kể anh ấy phương hại bạn bao nhiêu lần đi nữa, thì cảm giác cũng không đau bằng vết thương đầu tiên.