Người ta nói về kẻ phản bội đất nước, bạn bè, người yêu. Đầu tiên phải có kết nối đạo đức trước. Tất cả những gì mà người ta có thể phản bộ là lương tâm của chính mình.
They talk of a man betraying his country, his friends, his sweetheart. There must be a moral bond first. All a man can betray is his conscience.
Bạn muốn tin rằng trong đời có mối quan hệ mà sự phản bội không thể chạm tới. Một mối quan hệ không thể bị ảnh hưởng bởi loại tổn thương đó. Và không có đâu.
You want to believe that there’s one relationship in life that’s beyond betrayal. A relationship that’s beyond that kind of hurt. And there isn’t.
Một quốc gia có thể chịu đựng được những thành viên ngu xuẩn, và thậm chí cả những kẻ tham vọng. Nhưng nó không thể chịu nổi sự phản bội từ bên trong. Kẻ thù trước cổng ít ghê gớm hơn, bởi hắn đường hoàng giương cờ và ta biết hắn. Nhưng kẻ phản bội tự do di chuyển giữa những người đằng sau cánh cổng, tiếng thì thầm quỷ quyệt của hắn xì xầm trong các ngõ hẻm, vang lên ngay trong những hội trường chính phủ.
A nation can survive its fools, and even the ambitious. But it cannot survive treason from within. An enemy at the gates is less formidable, for he is known and carries his banner openly. But the traitor moves amongst those within the gate freely, his sly whispers rustling through all the alleys, heard in the very halls of government itself.
Ai cũng bị phản bội ít nhất một lần trong đời. Đó là điều thống nhất ở chúng ta. Vấn đề là đừng để nó hủy diệt niềm tin của ta vào con người. Đừng để sự phản bội ấy lấy mất của ta điều đó.
Everyone suffers at least one bad betrayal in their lifetime. It’s what unites us. The trick is not to let it destroy your trust in others when that happens. Don’t let them take that from you.