Không ai có thể xây dựng cho bạn cây cầu mà bạn phải dùng để bước qua dòng chảy cuộc đời, không ai trừ chính bản thân bạn. Chắc chắn là có vô số con đường và cây cầu và bán thần có thể đưa bạn qua sông; nhưng chỉ khi bạn trả cái giá là chính bản thân; bạn sẽ đem cầm chính mình và thua cuộc. Trên thế gian này có một con đường duy nhất mà không ai khác có thể đi, trừ chính bạn: nó dẫn tới đâu? Đừng hỏi, cứ đi theo nó đi.
Nobody can build the bridge for you to walk across the river of life, no one but you yourself alone. There are, to be sure, countless paths and bridges and demi-gods which would carry you across this river; but only at the cost of yourself; you would pawn yourself and lose. There is in the world only one way, on which nobody can go, except you: where does it lead? Do not ask, go along with it.
Con đường đời cũng nên rõ ràng như một tấm bản đồ trước mặt, việc bạn cần phải làm là mở tấm bản đồ đó ra và đánh dấu mỗi bước đi của mình, ghi lại những chặng đường bạn đã đi qua, những khó khăn thử thách bạn đã gặp phải, và những kinh nghiệm mà bạn đúc rút được để hoàn thành tốt những chặng đường tiếp theo của cuộc đời mình.
Không thể quan tâm nổi, vậy đừng quan tâm nữa.
Không thể có được, vậy cũng chẳng cần nữa.
Nghĩ không thông, vậy đừng nghĩ nữa.
Có những lúc, chúng ta không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều, cứ thuận theo trái tim mình là đủ. Cuộc sống này là một chuyến đi cô độc, một mình bạn bước đi, một mình chạy trong cơn bão, một mình lưu lạc; khóc một mình, cười một mình, mạnh mẽ một mình. Cuộc sống chính là như vậy, một lần đau khổ là một lần bạn tự gột rửa chính bản thân, một lần tổn thương là một lần tỉnh giấc. Đã từng bước qua, đã từng mệt mỏi, đã từng rơi nước mắt, chỉ có như vậy bạn mới có thể trưởng thành.
Sự khác biệt rõ ràng nhất giữa con người và động vật nằm ở điều này: con vật, bởi hầu như được thúc đẩy bởi các giác quan và không có nhiều nhận thức về quá khứ hay tương lai, chỉ sống trong hiện tại. Nhưng con người, bởi anh ta được trao cho lý trí giúp anh ta có thể lĩnh hội được các mối quan hệ, nhìn thấy được căn nguyên của vạn vật, hiểu được tính chất tương hỗ của nguyên nhân và hệ quả, tạo ra sự so sánh, dễ dàng có cái nhìn chung về con đường cả đời mình, và có sự chuẩn bị cần thiết cho cuộc hành trình đó.
The most evident difference between man and animals is this: the beast, in as much as it is largely motivated by the senses and with little perception of the past or future, lives only for the present. But man, because he is endowed with reason by which he is able to perceive relationships, sees the causes of things, understands the reciprocal nature of cause and effect, makes analogies, easily surveys the whole course of his life, and makes the necessary preparations for its conduct.
Tôi nghĩ một điều lớn nhất mà chúng ta không được dạy trên thế giới này là khả năng có thể cống hiến cho thế giới điều gì đó giá trị mới thực sự là ý nghĩa cho cuộc hành trình của con người.
I think the biggest thing that we’re not taught in our world is that capability and being able to give something of value to the world is really what the human journey is all about.
Những điều bạn muốn luôn luôn có thể đạt được; chỉ là con đường tới chúng không phải lúc nào cũng hiển nhiên. Trở ngại thực sự duy nhất trên con đường đi tới một cuộc sống trọn vẹn là chính bạn, và nó có thể là một trở ngại đáng kể vì bạn mang theo mình hành trang của những nỗi bất an và trải nghiệm từ quá khứ.
The things you want are always possible; it is just that the way to get them is not always apparent. The only real obstacle in your path to a fulfilling life is you, and that can be a considerable obstacle because you carry the baggage of insecurities and past experience.
Con người mù quáng đi trên đường đời, lờ đi cái chết giống như những người dự tiệc ngốn ngấu đồ ăn ngon. Họ không nghĩ đến việc sau đó sẽ phải đi vệ sinh, nên chẳng buồn tìm xem liệu có nhà vệ sinh không. Khi tự nhiên đòi hỏi, họ chẳng biết phải đi đâu, và trở nên rối loạn.
People go through life blindly, ignoring death like revellers at a party feasting on fine foods. They ignore that later they will have to go to the toilet, so they do not bother to find out where there is one. When nature finally calls, they have no idea where to go and are in a mess.
Người ta đặt câu hỏi bởi vì họ sợ phải nhìn thẳng. Tất cả những gì bạn cần làm là nhìn thẳng và thấy con đường, và khi bạn thấy nó, đừng chỉ ngồi nhìn nó – hãy bước đi.
People create their own questions because they are afraid to look straight. All you have to do is look straight and see the road, and when you see it, don’t sit looking at it – walk.
Đời người rất ngắn, mà cũng rất dài, chớ lo lắng cho tương lai không thể biết trước, càng không cần lưu lại cho dĩ vãng những nuối tiếc không thể vãn hồi. Con người đừng nên hy vọng cả đời mình không gặp phải thất bại suy sụp, không trải qua những thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời, cũng như không bao giờ chịu tổn thương hay chỉ trích, điều đó là không thể! Chỉ cần vào lúc sắp đi đến cuối con đường đời, quay đầu nhìn lại quá khứ, có thể nói với chính mình: Tôi đã nỗ lực, đã từ bỏ, đã thành công, đã thất bại, nhưng tôi không có gì tiếc nuối, tôi đã không làm cho người thân, người yêu, bạn bè mình thất vọng… Đó chính là một cuộc đời hoàn hảo!
Cho dù bạn đang ở đâu trong cuộc hành trình của mình, tôi mọng bạn cũng sẽ tiếp tục gặp thử thách. Thật tốt lành khi có thể vượt qua chúng, có thể tiếp tục bước một chân lên trước chân kia – ở vào tư thế để leo lên ngọn núi của cuộc đời, biết rằng đỉnh núi vẫn còn ở phía trước. Và mỗi trải nghiệm đều là một người thầy đáng giá.
Wherever you are in your journey, I hope you, too, will keep encountering challenges. It is a blessing to be able to survive them, to be able to keep putting one foot in front of the other – to be in a position to make the climb up life’s mountain, knowing that the summit still lies ahead. And every experience is a valuable teacher.
Mỗi ngày bạn đều có thể tiến bộ. Mỗi bước đều có thể có thu hoạch. Nhưng phía trước bạn là con đường mãi kéo dài, mãi dốc lên, mãi mở mang. Bạn biết bạn sẽ không bao giờ đi đến cuối đường. Nhưng điều này không khiến nản lòng, mà chỉ bổ sung thêm vào niềm vui và vinh quang của cuộc hành trình.
Every day you may make progress. Every step may be fruitful. Yet there will stretch out before you an ever-lengthening, ever-ascending, ever-improving path. You know you will never get to the end of the journey. But this, so far from discouraging, only adds to the joy and the glory of the climb.