Con người giống như cửa sổ kính nhuộm màu. Họ bừng sáng và lấp lánh khi trời nắng và sáng sủa; nhưng khi mặt trời lặn, vẻ đẹp thực sự của họ chỉ lộ ra nếu có ánh sáng từ bên trong.
People are like stained glass windows. They glow and sparkle when it is sunny and bright; but when the sun goes down their true beauty is revealed only if there is a light from within.
I am only one, but still I am one. I cannot do everything, but still I can do something; and because I cannot do everything, I will not refuse to do something that I can do.
Tôi chỉ là một, nhưng tôi vẫn là một. Tôi không thể làm mọi thứ, nhưng tôi vẫn có thể làm gì đó; và bởi vì tôi không thể làm tất cả, tôi sẽ không từ chối làm điều tôi có thể.
When one door closes, another opens. But we often look so regretfully upon the closed door that we don’t see the one that has opened for us.
Khi một cánh cửa đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra. Nhưng chúng ta thường nhìn cánh cửa đã đóng đầy luyến tiếc đến nỗi chúng ta không nhìn thấy cánh cửa khác đã mở ra cho chúng ta.
Ta không thể kiểm soát mọi thứ xảy ra với mình, nhưng ta có thể kiểm soát thái độ của ta đối với những điều xảy đến với ta, và như thế, ta sẽ kiểm soát sự thay đổi thay vì để nó kiểm soát ta
You cannot control what happens to you, but you can control your attitude toward what happens to you, and in that, you will be mastering change rather than allowing it to master you.
Tôi đã phải trải nghiệm không biết bao nhiêu sự ngu xuẩn, ác độc, sai lầm, buồn nôn, vỡ mộng và bi ai, chỉ để lại trở thành đứa trẻ và có bắt đầu mới. Tôi phải trải qua sự tuyệt vọng, tôi phải chìm xuống đáy sâu nhất của tinh thần, xuống những suy nghĩ về tự sát, để có thể trải nghiệm sự cao quý.
I have had to experience so much stupidity, so many vices, so much error, so much nausea, disillusionment and sorrow, just in order to become a child again and begin anew. I had to experience despair, I had to sink to the greatest mental depths, to thoughts of suicide, in order to experience grace.
Trí tuệ đối với linh hồn, không thể thiếu được giống như mặt trời đối với thế giới. Nhưng tôi cảm thấy chủ tể linh hồn thần thánh vẫn là ý chí, ý chí là biểu hiện cao nhất của cuộc sống.
Ai mong cầu càng ít, hạnh phúc của họ càng lớn; ai hi vọng càng ít, tự do của họ sẽ càng nhiều.
Chỉ khi bạn mở mạch máu và đổ chút máu lên trang giấy, bạn mới có thể thiết lập liên hệ với độc giả. Nếu bạn không tin vào các nhân vật hay câu chuyện mà bạn đang viết với tất cả trí tuệ, tâm lực và ý chí, nếu bạn không cảm thấy vui vẻ và hứng thú khi đang viết, thì bạn chỉ đang lãng phí một tờ giấy trắng tốt mà thôi, thậm chí dù sách có bán được, bởi có các cách khác mà người viết văn có thể kiếm được tiền ngoài viết những câu chuyện chán và giả tạo.
It is only when you open your veins and bleed onto the page a little that you establish contact with your reader. If you do not believe in the characters or the story you are doing at that moment with all your mind, strength, and will, if you don’t feel joy and excitement while writing it, then you’re wasting good white paper, even if it sells, because there are other ways in which a writer can bring in the rent money besides writing bad or phony stories.
Hi vọng giống như một gia đình, không có nó bạn sẽ cảm thấy cuộc sống nhạt nhẽo; có nó rồi bạn lại thấy ngày nào cũng phải khổ sở vì nó là một phiền phức.
Tôi muốn làm một người nhỏ bé nhất trong nhân loại có ước mơ và có mong muốn hoàn thành ước mơ chứ không muốn làm một người vĩ đại không có ước mơ, không có mong muốn.