Bất cứ ai có may mắn sinh ra là một nhân vật có thể cười nhạo thậm chí cả cái chết. Bởi vì một nhân vật sẽ không bao giờ chết! Con người sẽ chết, người viết, công cụ của sáng tạo: nhưng điều anh ta tạo ra sẽ không bao giờ chết!
Whoever has the luck to be born a character can laugh even at death. Because a character will never die! A man will die, a writer, the instrument of creation: but what he has created will never die!
Người viết có thể tiến bộ như một con người, hay có thể thụt lùi. … Sự tò mò, phản ứng của anh ta với cuộc đời không thể biến mất. Điều chí tử là thu mình, trở nên ít quan tâm hơn, ít đồng cảm hơn, khô héo tới mức bản thân cuộc đời mất đi phẩm vị, và lòng nhiệt tình đối với sự thấu hiểu con người biến thành mệt mỏi và chán ghét.
The writer can grow as a person or he can shrink. … His curiosity, his reaction to life must not diminish. The fatal thing is to shrink, to be interested in less, sympathetic to less, desiccating to the point where life itself loses its flavor, and one’s passion for human understanding changes to weariness and distaste.
Khi tôi viết, tôi viết vì có một việc cần phải được làm. Tôi không nghĩ người viết nên can thiệp quá nhiều vào tác phẩm của bản thân. Anh ta nên để tác phẩm tự viết chính nó.
When I write, I write because a thing has to be done. I don’t think a writer should meddle too much with his own work. He should let the work write itself.
Mỗi khi tôi tìm ra thứ gì đáng kể, tôi nghĩ nghĩa vụ của mình là phải viết khám phá đó ra giấy, để tất cả những người sáng suốt có thể biết tin.
Whenever I found out anything remarkable, I have thought it my duty to put down my discovery on paper, so that all ingenious people might be informed thereof.