Pháp luật là vị quan tòa không biết nói, và quan tòa là pháp luật biết nói.
Vết thương mà mình để lại cho người khác cũng chính là vết thương ở trong chính tâm hồn mình.
Phải có bao nhiêu tình yêu mới có thể chịu đựng được những cái buông tay hết lần này đến lần khác?
Người ấy nói người ấy yêu ta, cũng nói không dám cam đoan cả đời sẽ chỉ yêu mình ta. Nhưng người ấy hứa rằng nếu có một ngày tình yêu phai nhạt nhất định sẽ tự mình nói cho ta biết. Có lẽ đó là quyết định đúng đắn nhất. Vì sao cứ phải mãi đuổi theo tình yêu đến tận chân trời góc biển? Ai cũng có lúc phải thay đổi, món ăn yêu thích, quyển sách yêu thích, những điều yêu thích khác… tất cả đều sẽ thay đổi. Nếu nhân tâm đã dễ đổi thay đến thế thì cần gì phải vì một phút ái tình nhất thời mà khẩn cầu tìm kiếm sự vĩnh hằng tuyệt đối?
Thừa nhận đau khổ cũng không ý nghĩa là yếu đuối, sau khi khóc xong thì hôm sau vẫn có thể đứng lên tiếp tục bước đi, trong mắt tôi đó cũng là một người anh hùng kiên cường.
Phụ nữ luôn thuộc sở hữu của người đàn ông hiểu được cô ta, và cứu cô ta thoát khỏi cảnh bị hành hạ.