Phụ nữ thường rất ngây thơ, biết rõ đó không phải là người đàn ông có thể dựa dẫm, dù đã thấy có rất nhiều người đi nhầm hướng, biết rõ anh là công tử đào hoa, quy tắc của anh là yêu chỉ có hôm nay, không có tương lai, không có hứa hẹn… Phụ nữ thì luôn ngây thơ và mù quáng mà tin tưởng rằng mình sẽ là người phụ nữ cuối cùng của anh, cứ thế, họ như những con thiêu thân ngốc nghếch lao đầu vào lửa. Nhưng họ không biết rằng, họ chẳng phải là điểm cuối của anh, nhưng anh… lại chính là điểm cuối của họ!
Mỗi người đều mang trong mình hình ảnh về nữ tính xuất phát từ mẹ của anh ta: chính thứ này quyết định về tổng thể anh ta sẽ trân trọng phụ nữ, hay căm ghét họ, hay thờ ơ với họ.
Everyone carries within himself an image of womanliness derived from his mother: it is this that determines whether, on the whole,he will revere women, or despise them, or remain generally indifferent to them.
Người phụ nữ tự tin rằng mình xứng đáng chỉ chấp nhận những điều tốt nhất tự đặt ra thách thức cho mình làm tốt nhất có thể. Và khi ấy, nàng đã sống một cách phi thường.
A woman who is convinced that she deserves to accept only the best challenges herself to give the best. Then she is living phenomenally.
Đàn bà, có thể ngây thơ, có thể vô tri, nhưng ít nhất cũng phải biết được thứ bản thân mình muốn là gì. Muốn trái tim của đàn ông, muốn cuộc sống xa hoa bao người mơ ước, muốn sự lãng mạn rung động lòng người, muốn sung sướng, hoặc muốn thành công. Muốn cái gì cũng đều không sai, chỉ là đừng cái gì cũng muốn, càng không thể cái gì cũng không tự mình nỗ lực, một lòng muốn tìm được từ trên người đàn ông. Điều đó bất kì người đàn ông nào cũng không thể cho nổi.