Điều khiến tôi ngạc nhiên là trong xã hội của chúng ta, nghệ thuật đã trở thành một thứ chỉ liên quan tới sự vật mà không phải là cá nhân, hay cuộc sống. Nghệ thuật đó là thứ được đặc trưng hay được xây dựng bởi các nghệ sĩ chuyên nghiệp. Nhưng cuộc đời của con người lại không thể là một tác phẩm nghệ thuật sao? Tại sao cái đèn hay ngôi nhà lại có thể là một tạo vật nghệ thuật, nhưng không phải cuộc đời của chúng ta?
What strikes me is the fact that in our society, art has become something which is related only to objects and not to individuals, or to life. That art is something which is specialized or which is done by experts who are artists. But couldn’t everyone’s life become a work of art? Why should the lamp or the house be an art object, but not our life?
Chúng tôi làm việc trong bóng tối – chúng tôi làm điều mình có thể – chúng tôi trao đi điều mình có. Sự nghi ngờ của chúng tôi là đam mê, và đam mê của chúng tôi là nhiệm vụ. Phần còn lại là sự điên rồ của nghệ thuật.
We work in the dark – we do what we can – we give what we have. Our doubt is our passion and our passion is our task. The rest is the madness of art.
Vai trò của tôi trong xã hội, hay của bất cứ nghệ sĩ hay thi nhân nào, là cố gắng và thể hiện điều mà tất cả chúng ta cảm nhận. Không phải để dạy người khác cảm nhận. Không phải như nhà rao giảng hay lãnh đạo mà như hình ảnh phản chiếu của tất cả chúng ta.
My role in society, or any artist’s or poet’s role, is to try and express what we all feel. Not to tell people how to feel. Not as a preacher, not as a leader, but as a reflection of us all.