Là một bộ sưu tập của những mảnh ngôn tình, những đoạn trích dẫn hay trong các tiểu thuyết ngôn tình hay cũng chỉ là một câu nói vu vơ của một gã khờ nào đó..
Chúng ta chia tay trong nước mắt, cố đi tiếp quãng đường của mình để đợi chờ giây phút trùng phùng. Tiếc thay, tất cả các cuộc trùng phùng đều có mẫu số chung: tưởng tượng lúc nào cũng lấp lánh hơn thực tế. Hai kẻ mong đợi phút giây trùng phùng rồi cũng đã yêu thương người khác. Để rồi đến lúc nào và ở một nơi nào đó họ gặp lại nhau, họ mới nhớ rằng ngày trước họ đã từng có với nhau một lời hẹn ước.
Tôi cứ nghĩ tình yêu có thể vượt qua tất cả, ai ngờ đôi khi cô ấy lại bất lực. Tôi cứ nghĩ tình yêu có thể bù đắp tiếc nuối trong cuộc đời, nhưng tạo ra nhiều tiếc nuối nhất lại là tình yêu. Trăng có khi tròn khi khuyết, trong những cuộc tình không ngừng tái diễn, thay một người khác, thì sắc trời cũng không còn xanh như trước.
Mọi người đều nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, vậy anh chỉ đành bắt em chôn cùng với anh thôi.
Con người là một loài động vật tầm thường, hắn suốt ngày đối nghịch với mình thì lại nghĩ hắn phiền phức, nhưng bỗng nhiên có một ngày người đó trở nên thuận theo mình, thì lại cảm thấy như thiếu cái gì đó.
Có một số phụ nữ luôn cảm thấy hôn nhân thật vụn vặt nên họ có nhân tình, tận hưởng cảm giác kích thích và lãng mạn mà người tình đem lại. Đồng thời họ cũng xem nhẹ bản chất của cuộc sống, cứ ngỡ sau khi cùng người tình bước vào hôn nhân sẽ tiếp tục là hoa hồng và rượu vang. Nhưng họ quả thực đã nhầm. Cuộc sống vốn là xâu chuỗi vô số những đoạn vụn vặt đó và làm thế nào để móc xích chúng với nhau mới là chủ đề của cuộc sống.
Tôi muốn nói với người ấy rằng bất kể tôi ở đâu, bất kể có xảy ra chuyện gì, thì tôi cũng vẫn sẽ nhớ về người ấy, về khoảng thời gian chúng tôi đã từng có; đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời tôi. Và nếu như tôi có thể làm lại, thì tôi cũng vẫn sẽ chọn lựa đi cùng người ấy một đoạn đường. Không hối hận!
Giành được lòng tin rất khó mà hủy diệt thì dễ lắm, quan trọng không phải là dối gạt chuyện lớn hay nhỏ mà chính việc dối gạt đã là vấn đề.
Có một số chuyện không hiểu cũng là một loại hạnh phúc. Mà những kẻ biết nhiều luôn một thân đầy vết thương, biết rõ vận mệnh của mình nhưng lại không thể thay đổi.
Phải có bao nhiêu tình yêu mới có thể chịu đựng được những cái buông tay hết lần này đến lần khác?
Tình yêu không phải là một câu hỏi có nhiều câu trả lời, càng không thể dùng các câu trả lời dự bị để lấp liếm sự thật.
Cái gì có nhiều quá tốt quá, thì sợ sẽ nhanh mất, giống như một dòng chảy chảy qua đám cỏ xanh, thoáng chốc hoa tàn, chim bay, sông cạn…Vì hạnh phúc quá, nên càng thấy sợ nỗi khổ đau.
Có loại người, có hận, có oán, nhưng vẫn làm cho bạn yêu thương, bởi vì người đó đã hết lòng hết dạ mà yêu bạn.
Khi yêu, tưởng rằng người đó là cả cuộc đời của mình, ai ngờ vừa tỉnh giấc mộng, đã đứng bên cạnh một người khác.
Khóc thực ra là một thói quen, biết nước mắt sẽ rơi vào trong tim của người yêu thương mình nên phụ nữ mới hay khóc. Còn nếu không ai thương xót thì nước mắt chỉ là thứ vô dụng, thế thì chẳng cần phải khóc làm gì.
Tình yêu thời niên thiếu như một chén rượu nhạt, vốn cho rằng mình có thể uống cạn, thế nhưng rốt cuộc lại không thể chịu được vị rượu. Sau này, khi đã trưởng thành hơn mới biết rằng, thứ mà mình nên uống đã lẽ là trà chứ không phải là rượu.
Trong truyền thuyết, nếu cá chép muốn hóa rồng, thì phải rút đi toàn bộ vẩy cá trên người mình, chặt đứt vây cá, mới có thể hóa thành rồng. Trong truyền thuyết, con chim phải tự đốt cháy mình, trải qua cơn đau thiêu đốt của ngọn lửa, mới có thể hóa thành phượng hoàng. Chẳng lẽ thanh xuân tất yếu phải trải qua ngu muội đau khổ, mới có thể đạt được sự khôn ngoan trưởng thành?