Có những tình yêu, cắt đi rồi vẫn có thể mọc lại, không đau không ngứa ngứa. Có những tình yêu giống như chiếc răng, mất đi rồi sẽ vĩnh viễn để lại một vết thương sâu nhức không tài nào bù nổi.
Quan tâm một người, sẽ toàn tâm toàn ý vì cảm giác an toàn của người đó, không phải sao? Tình yêu là không thể chịu được nghi ngờ.
Bất kể cuộc đời có đẹp đến mấy thì cuối cùng cũng rơi vào khuôn sáo cũ rích: Kết hôn, sinh con, kiếm tiền, sau đó từ từ bước chân xuống lỗ. Còn tình yêu thì giống như một bài thơ khi chúng ta còn trẻ. Tuổi tác dần cao, cho dù trong lòng chúng ta vẫn thuộc từng câu từng chữ nhưng lại xấu hổ không dám ngâm nga trước mặt người khác. Tình yêu xuất hiện không phải để có một kết quả mà là để lấp đầy kí ức của con người.
Con người nếu muốn độc lập, muốn là chính mình, thì trước tiên phải độc lập về kinh tế, đừng gây thù kết oán với đồng tiền. Ít nhất trong lúc em cô đơn nhất, nó cũng không phản bội em.
Yêu một người thì cũng phải có dũng khí đối với việc mất người đó, bởi vì dám chấp nhận kết quả xấu nhất thì bạn mới có thể trả giá cho một tình yêu hoàn hảo.
Cuộc sống này lay lắt như ngọn nến trước gió, trời sáng thì mở mắt ra, sau đó lặng lẽ chờ trời tối.
Lòng người rất tham lam, được nếm một chút ngọt ngào rồi, sẽ bất giác càng muốn nhiều hơn, sẽ nảy sinh ra những cảm giác sai lầm, sẽ liên tưởng tới hai từ ‘vĩnh viễn’.
Cuộc đời ngắn ngủi, có không ít người vội vã đến rồi lại đi. Cuộc đời thật dài, nhưng cùng nhau nắm tay vượt qua khó khăn, cái chết cũng không còn là sợ hãi, mỗi ngày trôi qua đều là một hạnh phúc. Tình yêu cũng vậy, không phải là chờ đóa hoa nở ra để hưởng thụ hương thơm, mà là kết quả của bao đắng cay, nỗ lực. Vì vậy hãy quý trọng những người bên mình, đừng để đến khi mất đi mới thấy nuối tiếc. Hãy yêu nhau ngay từ bây giờ, khi vẫn còn kịp.
Thích một ai đó là do trái tim quyết định, nhưng có tiến tới hay không thì lại do lý trí làm chủ.
Mỗi người trưởng thành đều sẽ chịu trách nhiệm về hành vi và tình cảm của mình, đều có cách xử lý, cách tiếp nhận của riêng mình, người khác không cần quá quan tâm.
Tình yêu cũng như món canh hầm, phải giữ lửa nhỏ, hầm thật lâu thì nồi canh mới có thể ngon ngọt.
Thời trẻ dại, làm những chuyện ngốc nghếch là có thể hiểu được. Nhưng người thông minh sẽ sửa sai nhanh chóng, còn người khờ dại sẽ đứng nguyên một chỗ không biết làm gì.
Yêu một người, điều quan trọng là khiến người đó cam tâm tình nguyện chấp nhận những gì thuộc về mình chứ không phải mặt dày trói chặt đối phương. Mình trói được thân thể người đó nhưng có trói được trái tim người ta không? Cứ cho là trói được thì có trói được cả đời không?
Trong tình cảm, có người yêu một cách rụt rè, có người yêu đến quên mình, họ đều không sai.
Xuất thân không quan trọng, quan trọng là người sau này sẽ sống với mình đến già. Có người mình yêu bên cạnh, có khổ cũng là hạnh phúc.
Hai mươi tuổi, thích một người con gái, máu nóng sục sôi, bưng tai bịt mắt, đầu óc nóng bừng, thề nguyền hứa hẹn, sau này bình tĩnh lại, mới phát hiện ra mình không có năng lực đó, cũng không đủ tự tin sẽ cùng nhau đi tới cuối cuộc đời. Khi còn trẻ, con người luôn thay đổi. Trải qua thời gian, trải qua dày vò, người ta sẽ dần ổn định lại, tình yêu lúc này mới là tình yêu chân chính, có thể tự hào nói với người ấy, mình có thể đem lại hạnh phúc cho họ.