Muốn có một tình yêu mà hai bên chênh lệch quá lớn thì phải có một trái tim mạnh mẽ.
Có tiền hay không có tiền không phải thể hiện ở chỗ anh ăn sơn hào hải vị còn tôi ăn rau ăn cháo; không phải ở chỗ tôi ngủ trên nửa cái giường còn anh ngủ trên một cái giường; không phải ở chỗ anh ở biệt thự còn tôi ở nhà tranh, mà nó chỉ thể hiện rõ khi phải đối mặt với bệnh tật. Nếu có tiền anh có thể đến bệnh viện tốt nhất, tìm bác sĩ giỏi nhất, và như thế, tính mạng sẽ được an toàn. Còn nếu anh không có tiền, bất lực vẫn chỉ là bất lực.
Cuộc sống này lay lắt như ngọn nến trước gió, trời sáng thì mở mắt ra, sau đó lặng lẽ chờ trời tối.
Hai mươi tuổi, thích một người con gái, máu nóng sục sôi, bưng tai bịt mắt, đầu óc nóng bừng, thề nguyền hứa hẹn, sau này bình tĩnh lại, mới phát hiện ra mình không có năng lực đó, cũng không đủ tự tin sẽ cùng nhau đi tới cuối cuộc đời. Khi còn trẻ, con người luôn thay đổi. Trải qua thời gian, trải qua dày vò, người ta sẽ dần ổn định lại, tình yêu lúc này mới là tình yêu chân chính, có thể tự hào nói với người ấy, mình có thể đem lại hạnh phúc cho họ.
Trong cuộc đời chúng ta sẽ gặp gỡ rất nhiều người, yêu rất nhiều người khác nhau, nhưng người sống cùng chúng ta đến già chỉ có thể có một.
Quan tâm một người, sẽ toàn tâm toàn ý vì cảm giác an toàn của người đó, không phải sao? Tình yêu là không thể chịu được nghi ngờ.
Lòng người rất tham lam, được nếm một chút ngọt ngào rồi, sẽ bất giác càng muốn nhiều hơn, sẽ nảy sinh ra những cảm giác sai lầm, sẽ liên tưởng tới hai từ ‘vĩnh viễn’.
So với tiền tài thì sức mạnh của tình yêu quả là yếu ớt và không liên quan đến khái niệm trắng đen hay đúng sai.
Mỗi người trưởng thành đều sẽ chịu trách nhiệm về hành vi và tình cảm của mình, đều có cách xử lý, cách tiếp nhận của riêng mình, người khác không cần quá quan tâm.
Cuộc đời thực ra không hề phức tạp, không có thứ gì không thể tan vỡ. Hôn nhân hết sức mong manh, chỉ khẽ đụng nhẹ một cái, sẽ vỡ tan.