Là một bộ sưu tập của những mảnh ngôn tình, những đoạn trích dẫn hay trong các tiểu thuyết ngôn tình hay cũng chỉ là một câu nói vu vơ của một gã khờ nào đó..
Yêu thì ngọt ngào. Thất tình thì đắng cay… Có người thắc mắc, vì sao tình yêu lại vô duyên vô cớ mất đi, vì sao nói chia tay là chia tay ngay được? Thế nhưng chẳng ai hỏi, vì sao lúc đầu hai người lại yêu nhau? Nếu có thể trả lời được câu sau, thì nhất định cũng sẽ trả lời được câu trước… Tôi thà rằng tin là vô duyên vô cớ, chứ cũng không chịu tin là vì chán, vì ghét mà cuối cùng… chia tay!
Cô ngốc như thế, khờ như thế, sao có thể hiểu được tình yêu thầm lặng thật sự hóa ra lại sâu như thế, nặng như thế, cứ nằm im trong góc tối nhất sâu nhất, lặng thầm vươn những cái rễ dài nhỏ ra, cô nghĩ cái hạt chẳng này mầm, nhưng sâu trong lòng đất, hạt giống đã tỏa rễ cắm sâu vào trong, điên cuồng lớn lên.
Tình yêu không phải cứ nắm giữ trong tay, lúc cần thiết cũng phải buông ra để thở.
Trong cuộc sống có hai loại phiền phức, một loại do người khác mang lại, một loại do mình tự chuốc lấy.
Có đôi khi cho dù bạn có được tình yêu vẫn là chưa đủ, phải học cách vận dụng nó như thế nào.
Bởi vì nếu không cẩn thận, thứ khiến chúng ta ngọt ngào, cũng sẽ khiến chúng ta bị chia cách.
Nó rất nóng bỏng, khi bị tổn thương sẽ rất đau đớn.
Anh bận, quên mất em cũng cần có người ở bên. Anh bận, quên mất rằng em cũng sẽ cô đơn. Anh bận, quên mất em đang đợi điện thoại của anh. Anh bận, quên mất những lời hứa anh nói cùng em. Nhưng anh có biết không, tình yêu không phải là đợi khi nào anh có thời gian rảnh rỗi thì mới cảm thấy trân trọng.
Thù hận cũng giống một loại vết thương trong xương, khi nó không đau, bạn sẽ quên nó. Nhưng bạn không biết lúc nào nó dùng sự đau đớn nhắc nhở bạn rằng nó đã từng bị tổn thương. Bạn có thể dùng hạnh phúc trộm được mà gây tê nỗi đau, nhưng bạn không thể phủ nhận nó còn tồn tại…
“Em sống tốt chứ?”. “Sống tốt chứ?” là câu mào đầu kinh điển và cổ lỗ sĩ nhất mà các đôi thường thốt lên trong cuộc trùng phùng sau khi chia tay. Nếu như đối phương có cuộc sống may mắn hơn thì liệu rằng bản thân có cảm thấy chút gì đó buồn phiền? Kỳ thực, tốt hay không tốt cũng đều không có gì liên quan đến mình nữa, thế nhưng vẫn còn rất nhiều người muốn tìm đáp án cho câu hỏi đó.
Nhiều người cho rằng, hôn nhân mang lại sự ổn định. Thực ra, sự yên ổn thực sự không phải là hôn nhân mang lại mà chính là nội tâm của mình.
Có lẽ chuyện bi đát nhất ở đời không phải ‘yêu ly biệt’ hay ‘hận dài lâu’, mà hẳn là bạn không muốn yêu một người nhưng cố thế nào cũng không xong.
Đàn ông thường không chủ động chia tay. Khi muốn chia tay anh ta sẽ chơi trò mất tích, cũng có thể lấy lý do bạn quá tốt và hiện tại không xứng với bạn. Cho dù lời nói của anh ta có êm tai thế nào thì vấn đề quan trọng cũng chỉ muốn chia tay. Phụ nữ thì sao? Hoàn toàn đối lập với đàn ông. Đàn ông nói lời chia tay nhẹ nhàng nhưng trong lòng dứt khoát. Phụ nữ nói lời cay đắng nhưng trong lòng thì không muốn buông.
Khi con người vui vẻ, khi con người bật khóc, mỗi một chúng ta đều khó có thể tránh khỏi những thời khắc cô đơn. Ăn đồ ăn ngon, xem bộ phim hay; thân thể mệt mỏi, tâm trạng buồn đau… Tất cả những điều đó nếu như không có người chia sẻ thì liệu còn có ý nghĩa gì? Nếu như trên thế giới này, có một người nhớ mọi điều về bạn thì đó chính là một thứ hạnh phúc vô cùng, vô cùng xa xỉ.