Là một bộ sưu tập của những mảnh ngôn tình, những đoạn trích dẫn hay trong các tiểu thuyết ngôn tình hay cũng chỉ là một câu nói vu vơ của một gã khờ nào đó..
Tôi cứ nghĩ tình yêu có thể vượt qua tất cả, ai ngờ đôi khi cô ấy lại bất lực. Tôi cứ nghĩ tình yêu có thể bù đắp tiếc nuối trong cuộc đời, nhưng tạo ra nhiều tiếc nuối nhất lại là tình yêu. Trăng có khi tròn khi khuyết, trong những cuộc tình không ngừng tái diễn, thay một người khác, thì sắc trời cũng không còn xanh như trước.
Sở dĩ chúng ta luôn hoài niệm thanh xuân là bởi vì lúc còn tuổi xanh chúng ta có những thứ bây giờ có thể gọi là xa xỉ, chẳng hạn như hồn nhiên, chẳng hạn như lý tưởng.
Thật ra bất cứ người nào rồi cũng sẽ thay đổi, chỉ có điều một vài người không có phương hướng rõ ràng nên dễ bị lạc đường mà thôi…
Tôi muốn nói với người ấy rằng bất kể tôi ở đâu, bất kể có xảy ra chuyện gì, thì tôi cũng vẫn sẽ nhớ về người ấy, về khoảng thời gian chúng tôi đã từng có; đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời tôi. Và nếu như tôi có thể làm lại, thì tôi cũng vẫn sẽ chọn lựa đi cùng người ấy một đoạn đường. Không hối hận!
Trước đây em cũng giống như anh, em cho rằng hy sinh có thể tác thành hạnh phúc, nhiều năm nay em mới biết em sai rồi, hy sinh bản thân mình nhưng lại không hề mang đến hạnh phúc cho người khác. Bởi vì thật sự yêu một người, cho dù là rời xa, người kia cũng không thể vì thế mà dừng yêu anh ấy. Rất nhiều năm trước em nói với một người, em không yêu anh ấy nữa, lúc nói câu nói đó, em thà rằng bản thân mình chết đi cho xong, nhưng bây giờ em mới hiểu, cho dù lúc đó em có chết thật, anh ấy cũng không dừng yêu em.