Sự mất mát khiến chúng ta trống rỗng – nhưng hãy học cách không để sự đau khổ đóng lại trái tim và tâm hồn mình. Hãy để cuộc đời đổ đầy lại bạn. Dưới đáy u sầu, dường như điều đó là không thể – nhưng những niềm vui mới đang chờ đợi để lấp đầy khoảng trống.
Loss leaves us empty – but learn not to close your heart and mind in grief. Allow life to replenish you. When sorrow comes it seems impossible – but new joys wait to fill the void.
No pessimist ever discovered the secret of the stars, or sailed to an uncharted land, or opened a new doorway for the human spirit.
Không kẻ bi quan nào có thể phát hiện ra bí ẩn của những vì sao, hay căng buồm tới miền đất mới, hay mở cánh cửa vào linh hồn của con người.
Anh quay lại và nhìn thẳng vào tôi và không nói gì cả, thậm chí dù chỉ một lời chào. Cứ như thể những tháng ngày chúng tôi ở bên nhau, những ngày tháng tôi yêu anh chẳng hề quan trọng, như thể chúng chưa bao giờ xảy ra.
He turned around and looked right at me and said nothing, not even hi. It was as if the months we had spent together, the times I spent loving him just weren’t important, as if they never happened.
Đau buồn đè nén không thể tiết ra giống như bếp lò bị tắc, có thể thiêu một trái tim thành tro bụi.
Phải đi để biết phía sau hạnh phúc còn có nỗi đau.
Phải đi để biết phía sau nụ cười còn có nước mắt.
Phải đi để biết phía sau sự hiện diện của 1 người còn có sự ra đi.
Phải đi để biết rồi lòng người còn có thể bạc bẽo đến đâu.
Người bi quan trách gió, người lạc quan hi vọng gió đổi hướng, người thực tế thì điều chỉnh cánh buồm.
Vì bạn nhận được nhiều niềm vui hơn khi đem niềm vui cho người khác, bạn nên suy nghĩ nhiều về niềm hạnh phúc bạn có thể cho.
Em nhớ anh khi điều gì đó thật sự tốt đẹp xảy ra, bởi anh là người em muốn chia sẻ. Em nhớ anh khi điều gì đó làm em sầu não, bởi anh là người rất hiểu em. Em nhớ anh khi em cười và khóc, bởi em biết anh có thể giúp em nhân lên nụ cười vào lau đi nước mắt. Lúc nào em cũng nhớ anh, nhưng em nhớ anh nhất khi em thao thức trong đêm, nghĩ về tất cả những khoảng thời gian tuyệt vời mà chúng ta ở bên nhau.
I miss you when something really good happens, because you’re the one I want to share it with. I miss you when something is troubling me, because you’re the one who understands me so well. I miss you when I laugh and cry, because I know that you are the one that makes my laughter grow and tears dissapear. I miss you all the time, but I miss you the most when I lie awake at night, and think of all the wonderful times that we spent with each other.
Thường không hiểu vì sao mỗi ngày đều sống như thế này, phải chăng vì tất cả mọi người đều như vậy, cho nên mình cũng sống như vậy thôi? Đến sức phản kháng hay cự tuyệt đều không có, vậy đành chấp nhận. Mỗi ngày về tới nhà, nằm trên giường trong lòng bỗng ngập tràn cảm giác trống rỗng không rõ vì sao. Luôn có một âm thanh đang gào thét trong đầu rằng tôi không vui, tôi không thích cuộc sống hiện tại của chính mình. Đem tất cả những mệt mỏi vào giấc ngủ, ngày hôm sau thức dậy cũng lại sống như vậy, cuộc sống cứ thế mà lặp đi lặp lại.
Bệnh tật làm cho sức khỏe trở thành niềm vui, việc xấu làm cho việc tốt trở thành niềm vui, cái đói làm cho cái no trở thành niềm vui, mệt mỏi làm cho nghỉ ngơi trở thành niềm vui.
Sometimes you need to experience everything so that you would learn. There’s no easy way in living life so live it as it is.
Cry…
Laugh…
Be crazy…
And don’t miss the chances life is giving you because the most important things are not “THINGS” at all. Most of the time they are “PEOPLE” making your life worth living.
Niềm vui thực sự không phải do tài sản hay danh dự mang đến, mà nó đến từ làm những việc đáng làm.
Mỗi ngày bạn đều có thể tiến bộ. Mỗi bước đều có thể có thu hoạch. Nhưng phía trước bạn là con đường mãi kéo dài, mãi dốc lên, mãi mở mang. Bạn biết bạn sẽ không bao giờ đi đến cuối đường. Nhưng điều này không khiến nản lòng, mà chỉ bổ sung thêm vào niềm vui và vinh quang của cuộc hành trình.
Every day you may make progress. Every step may be fruitful. Yet there will stretch out before you an ever-lengthening, ever-ascending, ever-improving path. You know you will never get to the end of the journey. But this, so far from discouraging, only adds to the joy and the glory of the climb.
Tôi vẫn còn nhớ mẹ thường hay nói với tôi, khi một ai đó buồn, họ cần rất nhiều người để chia sẻ. Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không hề có một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ một nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn, nhưng người khác lại vui hơn. Và đừng bao giờ quay lưng lại với một con người như vậy. Họ cần những khuôn mặt hơn là những viên thuốc. Họ cần những bàn tay, những tô cháo, những quả ổi hái để đầu giường. Họ cần mỗi buổi tối ghé ngồi lại với họ trong im lặng. Họ cần chúng ta dẫn họ lên đồi cuốc một mảnh vườn, và thỉnh thoảng hỏi có thích ăn bắp rang không…