Tôi đã sống theo một nguyên tắc tối quan trọng từ khi tôi 24 tuổi. Tôi không oán trách hay phàn nàn về những điều như nền kinh tế, chính phủ, thuế má, người lao động, giá ga, hay bất cứ điều ngoại thân nào mà tôi không thể khống chế. Điều duy nhất tôi có thể khống chế là phản ứng của mình trước những thứ đó.
I have lived by one crucial principle since I was 24 years old. I don’t blame or complain about things like the economy, the government, taxes, employees, gas prices, or any of the external things that I don’t have control over. The only thing I have control over is my response to these things.
Việc đổ lỗi rất lãng phí thời gian. Cho dù bạn tìm thấy bao nhiêu lầm lỗi ở người khác, và dù bạn có trách móc anh ta tới bao nhiêu, điều đó cũng sẽ không thay đổi con người bạn.
Blame is a waste of time. No matter how much fault you find with another, and regardless of how much you blame him, it will not change you.
Đã đến lúc để quan tâm; đến lúc để chịu trách nhiệm; đến lúc để dẫn đầu; đến lúc để thay đổi; đến lúc để sống thật tốt nhất với bản thân; đến lúc để ngừng trách móc người khác.
It’s time to care; it’s time to take responsibility; it’s time to lead; it’s time for a change; it’s time to be true to our greatest self; it’s time to stop blaming others.
Tại sao chúng ta lại nên nghĩ về những điều tươi đẹp? Bởi vì suy nghĩ quyết định cuộc đời. Có một thói quen chung là oán trách môi trường xung quanh. Môi trường điều chỉnh cuộc đời nhưng không điều khiển cuộc đời. Linh hồn mạnh hơn những gì quanh nó.
Why should we think upon things that are lovely? Because thinking determines life. It is a common habit to blame life upon the environment. Environment modifies life but does not govern life. The soul is stronger than its surroundings.
Sự tha thứ là chìa khóa mở cánh cửa oán trách và chiếc còng tay của hận thù. Nó là thứ sức mạnh có thể phá vỡ xiềng xích của cay đắng và gông cùm của lòng ích kỷ.
Forgiveness is the key that unlocks the door of resentment and the handcuffs of hate. It is a power that breaks the chains of bitterness and the shackles of selfishness.
Kẻ ném đá mãn tính, thậm chí ngay cả người chỉ trích ác liệt nhất, cũng thường sẽ dịu đi và kiềm nén trước người lắng nghe kiên nhẫn và dễ chịu – một người lắng nghe sẽ im lặng trong khi kẻ bới móc lỗi giận dữ bung ra như con rắn hổ mang và phun độc.
The chronic kicker, even the most violent critic, will frequently soften and be subdued in the presence of a patient, sympathetic listener – a listener who will be silent while the irate fault-finder dilates like a king cobra and spews the poison out of his system.