Có lẽ, mỗi một người phụ nữ cho dù là kĩ nữ bán rẻ tiếng cười để mưu sinh, cũng không muốn nhớ lại cả một quá trình – mắt mở trừng trừng chứng kiến tôn nghiêm của mình bị người ta giẫm đạp như vậy.
Khi yêu người ta có thể tha thứ cho nhau tất cả. Khi ghét người ta cũng có thể nói xấu nhau tất cả.
Bất cứ ai yêu thích âm nhạc hơn tiếng ồn, niềm vui hơn lạc thú, tâm hồn hơn vàng bạc, công việc sáng tạo hơn chuyện kinh doanh, đam mê hơn trò khờ dại, không tìm thấy mái nhà trong thế giới tầm thường của chúng ta.
Whoever wants music instead of noise, joy instead of pleasure, soul instead of gold, creative work instead of business, passion instead of foolery, finds no home in this trivial world of ours.
Cảm xúc mạnh là thứ thật sự tuyệt đối trong mọi vật trên thế gian, trước giờ nó chưa từng thừa nhận sai lầm của mình.
Đừng lắng nghe những người cho rằng ta nên giận dữ với kẻ thù, và tin rằng điều này là to lớn và đáng nể. Không gì đáng được ca ngợi, không gì minh chứng rõ rệt hơn cho một tâm hồn lớn lao và cao quý, hơn sự khoan dung sẵn lòng tha thứ.
Let us not listen to those who think we ought to be angry with our enemies, and who believe this to be great and manly. Nothing is so praiseworthy, nothing so clearly shows a great and noble soul, as clemency and readiness to forgive.
Khi cơn buồn chán đến, hãy để mình bị nó nghiền áp; chìm xuống, tới đáy. Nói chung, với những chuyện không hài lòng, quy tắc là: Bạn chạm đáy càng sớm, bạn trồi lên mặt càng nhanh. Ý tưởng ở đây là nhìn toàn cảnh điều tồi tệ nhất. Lý do sự buồn chán cần được nhìn kỹ như vậy là vì nó thể hiện thời gian tinh khiết, không bị pha loãng trong tất cả những hào nhoáng lặp đi lặp lại, thừa thãi và đều đều của nó.
Sự buồn chán là cửa sổ trên những đặc tính của thời gian mà người ta thường bỏ qua bởi lo sợ hiểm họa cho sự thăng bằng của tinh thần. Nó là cửa sổ của bạn trên sự vô tận của thời gian. Một khi chiếc cửa sổ này mở ra, đừng cố đóng nó lại; thay vì thế, hãy mở rộng nó ra.
When hit by boredom, let yourself be crushed by it; submerge, hit bottom. In general, with things unpleasahnt, the rule is: The sooner you hit bottom, the faster you surface. The idea here is to exact a full look at the worst. The reason boredom deserves such scrutiny is that it represents pure, undiluted time in all its repetitive, redundant, monotonous splendor.
Boredom is your window on the properties of time that one tends to ignore to the likely peril of one’s mental equilibrium. It is your window on time’s infinity. Once this window opens, don’t try to shut it; on the contrary, throw it wide open.
Người có tinh thần yếu đuối luôn luôn sợ hãi thay đổi. Anh ta cảm thấy sự an toàn trong hiện trạng, và anh ta có nỗi sợ hãi bệnh hoạn trước cái mới. Với anh ta, sự đau đớn lớn nhất là sự đau đớn của một ý tưởng mới.
The soft-minded man always fears change. He feels security in the status quo, and he has an almost morbid fear of the new. For him, the greatest pain is the pain of a new idea.
Thế giới mới trống rỗng làm sao nếu người ta chỉ nghĩ tới núi, sông và thành thị; nhưng biết ai đó nghĩ và cảm nhận với ta, và ai đó, bất chấp xa xôi cách trở, gần gũi với ta về mặt tinh thần, khiến trái đất đối với ta trở thành miền đất có người sinh sống.
The world is so empty if one thinks only of mountains, rivers & cities; but to know someone who thinks & feels with us, & who, though distant, is close to us in spirit, this makes the earth for us an inhabited garden.
Tín ngưỡng là ốc đảo trong lòng, đội lạc đà tư tưởng không thể đi tới được.
Người không tôn trọng tình cảm của người khác, cuối cùng sẽ chỉ làm cho người khác chán ghét và căm hận.
Lý tưởng là ngọn đèn sáng chỉ đường. Không có lý tưởng thì không có phương hướng xác định; không có phương hướng thì không có cuộc sống.