Chúng ta đã bao lâu rồi chưa liên lạc với nhau? Có cảm giác cả đời này em sẽ chẳng thể gặp lại anh nữa. Có những chuyện, không nói ra coi như đó là một đoạn kết, nói ra rồi sẽ trở thành một vết sẹo. Có những bí mật không thể nói, liệu về sau có trở thành lý do khiến hai chúng ta mãi mãi không bao giờ có thể gặp lại nữa? Em cứ nghĩ, rất nhiều năm về sau, nếu như anh và em không còn liên lạc, thế nhưng một ngày, đứng giữa biển người, bỗng nhiên nhìn thấy đối phương, phải cần bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra một câu chào hỏi?
Buổi sáng anh đập chết một con muỗi đang máu chảy đầm đìa ở trên giường rồi lẩm bẩm:
“Dù em đã mang trong mình giọt máu của anh, nhưng anh vẫn phải giết em, vì anh đã có người yêu rồi.”
Tôi thích những mối tình câm, tình thầm. Tôi tưởng tượng đó là những mối tình da diết, sâu sắc. Mãi mãi chẳng dám nói thật lòng, cho đến cuối đời, tình ấy vẫn bàng bạc, rập rờn và mỗi khi có dịp đi qua chỗ ngồi cũ, con đường cũ, gương mặt cũ… ta bỗng thấy nhói ran.Chắc là khó chịu lắm, khi yêu mà giả bộ không yêu, khi buồn cố diễn mặt vui, khi đau tình phải tỏ ra vô tình…
Hoá ra cuối cùng thứ làm chúng ta chỏng chơ trống trải nhất không phải là cảm giác một mình, mà là từ đầu đến cuối ở bên cạnh một người không hề coi mình là duy nhất trong lòng họ.