Vào đêm Noel, lại đúng vào ngày cuối tuần, một mình tôi ở nhà buồn chán, nên đã thu dọn một lượt khắp cả nhà. Nhìn thấy đồ đạc trong nhà như được khoác một tấm áo mới, bỗng trào dâng cảm giác thành tựu. Nếu như sắp xếp lại ký ức cũng đơn giản dễ dàng như sắp xếp lại căn phòng thì tốt biết mấy, cái cần thì giữ, cái không cần thì có thể tùy ý ném đi, nếu như có thể dễ dàng thoải mái đến như vậy, thì tuyệt biết bao.
Cuộc sống của người đã chết nằm ở ký ức của người còn sống. Tình yêu thương trao đi trong đời giữ con người sống vượt qua tuổi thọ của mình. Bất cứ ai được trao tình yêu thương sẽ luôn luôn sống tiếp trong trái tim người khác.
The life of the dead is placed on the memories of the living. The love you gave in life keeps people alive beyond their time. Anyone who was given love will always live on in another’s heart.
Ai cũng có kí ức của riêng mình. Em luôn tự hỏi tại sao ông trời lại mang đến cho em một kí ức buồn đến vậy ? Em đã từng muốn vứt bỏ kí ức của mình. Giữ nó làm cái gì khi nó chất chứa toàn đau buồn và tổn thương.
Nhưng em đã không làm được vì em nhận ra rằng sau những kí ức đau buồn và tổn thương còn có những kí ức của hạnh phúc. Rồi một ngày nào đó tất cả sẽ trở thành kỉ niệm và em sẽ đủ can đảm để đối mặt với những quá khứ, những kí ức đó. Những đau buồn những tổn thương ngày trước sẽ không còn làm em cảm thấy day dứt nữa. Em phải cảm ơn ông trời đã cho em những kí ức đó em sẽ giữ nó mãi bên mình vì nó là duy nhất, vì nó là đáng giá.
Ký ức – hai chữ này thường gợi cho tôi những áng buồng man mác hơn là vui tươi sáng láng. Và trong chúng ta hẳn ai cũng từng ao ước được quên hoàn toàn, được cắt bỏ một phần trí nhở để những bước tiếp theo bớt nặng nề. Nhưng liệu xoá đi được sẽ tốt hơn chăng? Ký ức, dù có buồn cách mấy thì đấy cũng chính là nền tảng ‘xây’ bạn trở thành mình của ngày hôm nay.
Tôi không thể đi qua vùng ngoại ô trong sự cô độc của đêm khuya mà không nghĩ rằng đêm làm chúng ta hài lòng vì cũng giống như ký ức của chúng ta, nó giấu đi những chi tiết vô ích.
I cannot walk through the suburbs in the solitude of the night without thinking that the night pleases us because it suppresses idle details, just as our memory does.