Là một bộ sưu tập của những mảnh ngôn tình, những đoạn trích dẫn hay trong các tiểu thuyết ngôn tình hay cũng chỉ là một câu nói vu vơ của một gã khờ nào đó..
Đời người có ngắn có dài. Thật ra dài ngắn không quan trọng, đến cuối cùng vẫn phải chết đi. Chỉ cần lúc sống có đủ can đảm để dốc lòng làm một việc, yêu một người, ngoảnh đầu nhìn lại không hối tiếc, sống ít đi một chút so với thế gian cũng không thể gọi là bất hạnh.
Tình yêu thật sự cũng bao gồm cả sự chờ đợi. Đợi người con yêu có thể quay lại nhìn con, đợi người con yêu nhận ra con vẫn luôn ở bên cạnh, đợi người con yêu cuối cùng cũng cần đến sự đồng hành của con, đợi người con yêu yêu con, dù chỉ là một chút.
Nếu như đời người cũng có một cột đèn giao thông, xanh thì đi, đỏ thì dừng, luôn yên ổn, trật tự thì hay biết mấy.
Hai người yêu nhau, cần phải đi chung một con đường, cần phải có chung một số phận. Cho dù số phận ấy có ra sao thì đây cũng vẫn là một điều hạnh phúc. Khi ta còn trẻ, có thể không có thứ gì, chỉ có tình yêu là không thể không có. Khi tuổi đã về già, thứ gì cũng có thể mất đi, duy chỉ có tình yêu là không thể biến mất. Thứ quý giá nhất trong đời người chính là duyên phận.
Hai mươi tuổi, thích một người con gái, máu nóng sục sôi, bưng tai bịt mắt, đầu óc nóng bừng, thề nguyền hứa hẹn, sau này bình tĩnh lại, mới phát hiện ra mình không có năng lực đó, cũng không đủ tự tin sẽ cùng nhau đi tới cuối cuộc đời. Khi còn trẻ, con người luôn thay đổi. Trải qua thời gian, trải qua dày vò, người ta sẽ dần ổn định lại, tình yêu lúc này mới là tình yêu chân chính, có thể tự hào nói với người ấy, mình có thể đem lại hạnh phúc cho họ.
Có loại tình cảm lắng đọng qua năm tháng sẽ ngày càng vơi đi, cuối cùng biến mất hầu như không còn. Có thứ tình cảm lại giống như rượu vang, thời gian càng lâu, càng khiến người ta lưu luyến.
Có người nói rằng giữa người với người tốt nhất đừng nợ nhau quá nhiều ân nghĩa. Đúng vậy, có ân có nghĩa thì cũng sẽ có vong ân bội nghĩa, có trách móc, có yêu cầu, có thù hận. Ân nghĩa là một gánh nặng, còn không ân nghĩa thì giảm bớt biết bao nhiêu là phiền phức. Ân nghĩa quả giống như chiếc phao cứu sinh trong cuộc sống chúng ta, chiếc phao đó dùng cho chính mình mà cũng dùng cho người khác, một mặt là để cứu vớt, nhưng mặt khác nó lại là một gánh nặng.
Phụ nữ nếu lấy chồng nhất định phải cưới một người đàn ông có hoàn cảnh gia đình tốt, không phải vì tiền mà vì con người. Bởi vì hoàn cảnh gia đình tốt thì người đàn ông sẽ có được giáo dục tốt, biết cách xử sự, thậm chí có nhân cách tốt.
Trưởng thành là một việc thực sự đau khổ. Lúc đó, mình luôn nghĩ, khi nào mới có đủ tiền? Khi nào mới có thể ra đi?
Phụ nữ lúc nào mà chẳng thích được khen đẹp. Nếu thiếu mất lời khen, người phụ nữ dù đẹp đến đâu cũng không biết được điều đó.
Có người bảo với tôi rằng. Có lẽ, trước tiên chúng ta sống vì bản thân mình. Yêu một người hay từ bỏ một người rốt cuộc cũng vì bản thân mình mà chọn. Sau này, thời gian trôi qua, có người sẽ quên mất mình đã buồn, có người sẽ hối hận, có người sẽ hài lòng nhưng cũng có người cứ như đi tìm mãi giấc mơ mình đã tỉnh.
Người chết đã đi rồi nhưng nỗi đau của những người ở lại có lẽ sẽ kéo dài vô tận.
Chuyện tình yêu, xưa nay là chuyện của riêng bản thân mình. Dẫu cho tình tiết có sôi nổi kịch tính đến đâu thì cũng chĩ có thể khiến chính mình cảm động, còn với những người khác mà nói là một việc rất đỗi bình thường.
Thật sự, nếu như gặp đúng người, cho dù tương lai gian nan trắc trở, cho dù trước mắt là ngàn núi vạn sông ngăn cách thì hôn nhân vẫn là cái đích cần đến.
Thừa nhận đau khổ cũng không ý nghĩa là yếu đuối, sau khi khóc xong thì hôm sau vẫn có thể đứng lên tiếp tục bước đi, trong mắt tôi đó cũng là một người anh hùng kiên cường.
Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, vốn dĩ không nên đặt quá nhiều yêu cầu ở người khác. Nếu đã đem tất cả tình cảm của bản thân đặt vào người khác, thì phải xác định có khả năng tất cả sẽ sụp đổ. Tình yêu cũng như vậy.
Đàn bà sẽ nhớ mãi không quên những người đàn ông rơi lệ vì họ. Còn đàn ông sẽ chỉ nhớ người phụ nữ khiến họ đau lòng.