Là một bộ sưu tập của những mảnh ngôn tình, những đoạn trích dẫn hay trong các tiểu thuyết ngôn tình hay cũng chỉ là một câu nói vu vơ của một gã khờ nào đó..
Có một số việc, chính mình nên học cho tốt, bởi vì không phải lúc nào cũng có người ở bên cạnh giúp mình lúc mình bị thương. Miệng vết thương khép lại, cần nhờ bản thân mình.
Từ trước vẫn cho rằng “Cô bé bán diêm” là một câu chuyện hạnh phúc. Một que diêm nho nhỏ, một đốm lửa nhỏ nhoi nhưng có thể nhìn thấy toàn bộ mộng tưởng, đó chẳng phải là hạnh phúc hay sao? Chỉ là, cổ tích vẫn là cổ tích, còn hiện thực thì đốt một que diêm thấy đôi mắt cay xè nhưng chẳng thấy kết quả gì. Thứ cuối cùng có thể nhận lấy chỉ là chút tàn tro trên bàn tay.
Khi bạn còn rất nhỏ… Bố mẹ dành rất nhiều thời gian, dạy bạn cầm thìa, dùng đũa, nên ăn như thế nào…
Dạy bạn mặc quần áo, đeo tất, buộc dây giày…
Dạy bạn rửa mặt, dạy bạn chải đầu…
Dạy bạn đạo lý làm người…
Bạn có còn nhớ chăng thường xuyên ép hỏi bố mẹ, bạn từ đâu ra? Cho nên…
Cho nên, đến một ngày bố mẹ già đi…
Xin đừng trách tội họ…
Khi họ bắt đầu quên cách buộc dây giày, quên đeo tất…
Khi đôi tay chải đầu của họ bắt đầu run rẩy không ngừng…
Xin đừng thúc giục họ, bởi vì khi bạn đang từ từ trưởng thành, thì họ lại dần dần già đi…
Chỉ cần bạn luôn ở trước mắt họ… Trái tim của họ sẽ thực sự ấm áp…
Nếu có một ngày, khi họ không còn đứng vững, muốn đi cũng không được…
Xin bạn hãy siết chặt lấy tay họ, ở bên cạnh họ chậm rãi bước đi…
Tựa như…
Tựa như năm đó bố mẹ nắm lấy tay bạn.
Hạnh phúc không phải là tình cờ tìm được, nó là kết quả của sự tích lũy, là kết quả của sự mong đợi. Có đôi lúc, khi bạn đang tuyệt vọng thì hạnh phúc lại đến bên làm bạn. Mỗi ngày sống trên đời, chỉ cần biết quý trọng những người bên cạnh, quan tâm những gì bạn cần quan tâm thì chắc rằng hạnh phúc sẽ đợi bạn ngay phía trước.
Con người ta sống như bước trên đám bùn, quá nhẹ nhàng đến nỗi quay đầu lại sẽ thấy tiếc nuối vì chẳng lưu lại gì. Nhưng thứ đè trong lòng lại quá nặng, hễ bất cẩn là sẽ chìm xuống, chẳng cách nào dứt ra được.
Tình yêu, đúng là thứ bạn không muốn dính phải là có thể không dính phải được.
Người đang sống, ai không khổ, ai không khó? Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, đau khổ cũng phải chấp nhận, muốn cho bản thân vui vẻ, nhất định từng giờ từng phút phải nhớ rõ chính mình có được những gì!
Rất nhiều cô gái được khuyên lấy người yêu mình sẽ hạnh phúc hơn lấy người mình yêu. Nhưng thực ra chẳng phải, hạnh phúc không nằm ở người mình yêu hay người yêu mình. Hạnh phúc là ở trong lòng bàn tay, biết nắm lấy hay không lại là chuyện khác.
Hận thù một ai đó là một chuyện vô cùng mệt mỏi, hận thù một con người sẽ hao tổn rất nhiều sức lực, thậm chí còn hao tổn sức lực hơn là yêu thương một người. Bạn thử nghĩ xem, ngày nào mình cũng phải oán hận một ai đó, nỗi hận đó sẽ thường xuyên len lỏi trong đầu bạn sẽ ảnh hưởng lớn đến thái độ và cách xử sự của bản thân bạn, chiếm lĩnh lấy tâm hồn bạn, khiến bạn chẳng thể nào nhìn nhận một sự việc với ánh mắt chuẩn xác nhất… Thù hận một con người, cái giá của nó thật quá lớn!
Mối tình đầu cũng giống như tiếng chuông vậy. Nó đã qua rồi dẫu ta vẫn nghe như những âm vang của nó còn đọng mãi. Không ai có thể tìm lại một tiếng chuông, cũng không ai nên cố tìm cách giữ lại một tiếng chuông.Hãy để những cơn gió nguyên sơ mang thanh âm ấy đi . Nếu không thể tạo nên một điều gì tốt đẹp hơn hiện tại, thì cũng đừng nên phá vỡ hiện tại
Trên đời có hai chuyện khó khăn nhất, một là nhồi tư tưởng của mình vào đầu người khác, hai là nhét tiền của người khác vào túi của mình. Việc đầu tiên thành công thì gọi là thầy, việc thứ hai thành công gọi là chủ, cả hai việc đều thành công thì gọi là vợ.
Tâm trạng của những người đang yêu rất giống nhau. Bất kể bạn mới mười sáu hay hai mươi sáu tuổi, bất kể tình yêu đến sớm hay muộn, bạn chỉ muốn ở bên cạnh đối phương, bao lâu cũng không đủ. Dù hai người chẳng làm gì cũng cảm thấy thỏa mãn.