Là một bộ sưu tập của những mảnh ngôn tình, những đoạn trích dẫn hay trong các tiểu thuyết ngôn tình hay cũng chỉ là một câu nói vu vơ của một gã khờ nào đó..
Tôi muốn nói với người ấy rằng bất kể tôi ở đâu, bất kể có xảy ra chuyện gì, thì tôi cũng vẫn sẽ nhớ về người ấy, về khoảng thời gian chúng tôi đã từng có; đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời tôi. Và nếu như tôi có thể làm lại, thì tôi cũng vẫn sẽ chọn lựa đi cùng người ấy một đoạn đường. Không hối hận!
Yêu rồi, sai rồi, chấp nhận rồi, bất luận là hận khiến người ta trằn trọc thao thức hay là yêu khiến người ta khó tránh khỏi kiếp nạn, thực ra tất cả đều không quan trọng. Bởi vì chỉ cần yêu là đã thua một nửa rồi.
Con người ta không được xem nhẹ chuyện sống chết, phải nhận định thời thế, quý trọng sinh mạng.
Có một thứ tình cảm vô cùng chân thật đó là – tình thân. … Gia đình mới chính là chỗ dựa thân tình và gắn bó nhất. Tình yêu ở trong con người thực sự cũng chỉ có thể duy trì được một năm. Khi một năm qua đi, tình cảm mãnh liệt không còn, nhiệt huyết cũng không còn, chỉ khi tình yêu đó biến thành tình thân thì càng ngày càng trở nên sâu sắc.
Ngôn ngữ cuối cùng lại là thứ cấm kị. Bị quên lãng, bị kìm chế, bị đè nén. Chúng ta trò chuyện với chính mình hoặc với người xa lạ. Ngôn ngữ không tài nào vượt qua nổi rào cản thời gian. Chỉ có đau khổ mới đủ sức vượt qua mọi thứ vĩnh hằng.
Tình yêu đôi khi là vô vọng, nhưng cho dù là vô vọng, cũng không thể ngăn được hai người cứ thế yêu nhau.
Tình yêu là thế, lúc bạn yêu, lý trí và phán đoán chỉ đang ngụy trang, giả vờ kiên cường. Nhưng tình cảm lại là một loại phản ứng hư vô của cơ thể, bạn không thể lý giải vì sao khi thích một người trái tim lại đập mạnh, khi nhớ một người trái tim lại chua xót, cũng không thể nói rõ tại sao lại đau nhói khi thấy sự do dự trong mắt người ấy. Yêu chính là yêu, nếu cứ phải viện cớ nào đó cho tình yêu, thì nghĩa là yêu chưa đủ sâu. Nếu đã chưa yêu sâu đậm, hà tất phải lo khi bị tổn thương, cùng lắm khi chia tay thì rơi nước mắt quay đi. Chẳng qua là trái tim đã xuất hiện một vết thương, bạn không chạm đến nó, nó sẽ nhanh chóng biến mất ở mối tình tiếp theo.
Tình yêu không phải là một câu hỏi có nhiều câu trả lời, càng không thể dùng các câu trả lời dự bị để lấp liếm sự thật.
Một chuyện tình đẹp, sâu sắc, trải qua nhiều biến cố và thử thách để xác định lại cảm xúc của nhau. Đôi khi không phải suy nghĩ tốt nhất của người này là điều tốt nhất mà người kia mong muốn.
Cách yêu một con nhím, không phải là nhổ hết gai trên người nó, mà là phải học được cách làm thế nào để tìm được một cự ly thích hợp, có thể sưởi ấm cho nhau nhưng lại không bị đối phương đâm gai vào mình.
Giả sử đời này dài tương đương một ngày thì khi bạn hai mươi mấy tuổi cũng chỉ hơn bảy giờ sáng mà thôi, đây là lúc cần ra khỏi nhà. Đừng lấy lý do “Không còn kịp nữa” mà trì hoãn thời điểm ấy. Chúng ta vẫn còn trẻ, vẫn có thể thất bại, có thể phạm sai lầm, có thể thất hứa, và còn có thể bắt đầu lại từ đầu. Tương lai vẫn chưa đến, hết thảy vẫn còn kịp, không gì là không thể thay đổi.
Đem lòng yêu một người, có thể là chuyện diễn ra trong tích tắc. Hận một người lại là suốt một đời.
Nếu người ta có thể hạnh phúc với tất thảy mọi điều bé nhỏ. Thì người ta cũng hoàn toàn có thể đau khổ bởi chúng. Chân thì bước đi rồi mà đầu vẫn ngoảnh lại nhìn. Chính là như vậy đấy! Là tự mình chơi trò chơi giằng dưa với chính mình. Là tự mình không cam tâm. Là tự mình không thể buông bỏ hết. Là tự mình nhớ. Là tự mình thương. Chỉ tội một điều. Là chẳng bao giờ tự mình yêu mình hết cả…
Tình là mê luyến, nếu gặp được chân tình thì sẽ là thiên đường.
Tình là bi ai, nếu không gặp đúng người thì đau đến xương tủy.