Vì không nhìn thấy chính mình nên người ta làm mọi điều sai lầm. Họ không nhìn vào chính tâm mình. Khi sắp làm điều gì sai quấy, họ nhìn trước, ngó sau xem thử có ai nhìn thấy không: Mẹ mình thấy không? Chồng mình thấy không? Vợ mình thấy không? Con mình thấy không? Nếu không ai thấy, họ vội làm ngay. Đó là họ tự nhục mạ chính mình. Có một điều họ quên mất là chính họ cũng đang nhìn thấy họ đấy!
Because people don’t see themselves, they can commit all sorts of bad deeds. They don’t look at their own minds. When people are going to do something bad, they have to look around first to see if anyone is looking: “Will my mother seem?” “Will my husband see me?” “Will my children see me?” “Will my wife see me? If there’s no one watching, then they go right ahead and do it. This is insulting themselves. They say no one is watching, so they quickly finish their bad deed before anyone will see. And what about themselves? Aren’t they a “somebody” watching?
Hạnh phúc của một người là kết quả nỗ lực của chính anh ta, một khi anh ta đã biết nguyên liệu cần thiết của hạnh phúc chỉ là một ít can đảm, sự tự chối bỏ ở mức độ nhất định, tình yêu công việc, và trên hết, một lương tâm trong sạch.
One is happy as a result of one’s own efforts once one knows the necessary ingredients of happiness simple tastes, a certain degree of courage, self denial to a point, love of work, and above all, a clear conscience.
Tôi yêu những người có thể mỉm cười trong gian khó, có thể tìm được sức mạnh từ đau thương, và trở nên can đảm nhờ suy ngẫm. Những điều này có thể làm chùn bước một tinh thần yếu đuối, nhưng những người có trái tim kiên cường và hành động không trái với lương tâm sẽ theo đuổi các nguyên tắc của mình tới chết.
I love those who can smile in trouble, who can gather strength from distress, and grow brave by reflection. ‘Tis the business of little minds to shrink, but they whose heart is firm, and whose conscience approves their conduct, will pursue their principles unto death.
Kẻ hèn nhát hỏi câu hỏi, ‘Có an toàn không?’ Người thực tế hỏi, ‘Có mang sáng suốt không?’ Kẻ rỗng tuếch hỏi, ‘Có phổ biến không?’ Nhưng lương tâm hỏi câu hỏi, ‘Có đúng đắn không?’ Và sẽ đến lúc mà một người phải chọn lựa vị thế không an toàn, không mang sáng suốt, cũng chẳng phổ biến, nhưng người ta phải chọn lựa điều đó vì lương tâm bảo điều đó đúng đắn.
Cowardice asks the question, ‘Is it safe?’ Expediency asks the question, ‘Is it politic?’ Vanity asks the question, ‘Is it popular?’ But, conscience asks the question, ‘Is it right?’ And there comes a time when one must take a position that is neither safe, nor politic, nor popular but one must take it because one’s conscience tells one that it is right.
Mỗi chúng ta phải tìm thấy cho bản thân điều gì được cho phép, điều gì bị cấm đoán… cấm đoán đối với mình. Một người có thể chẳng bao giờ vi phạm một điều luật nào, và vẫn là một thằng khốn.
Each of us has to find out for himself what is permitted and what is forbidden… forbidden for him. It’s possible for one never to transgress a single law and still be a bastard. And vice versa.
Đừng bao giờ, đừng bao giờ sợ làm điều đúng đắn, đặc biệt khi sự yên lành của một người, hay một con vật bị đe dọa. Những trừng phạt của xã hội chỉ là nhỏ nhoi nếu so sánh với những vết thương ta gây ra cho tâm hồn mình khi nhìn đi hướng khác.
Never, never be afraid to do what’s right, especially if the well-being of a person or animal is at stake. Society’s punishments are small compared to the wounds we inflict on our soul when we look the other way.