Truth is… We hide cause we want to be found. We walk away to see who follows. We cry to see who wipes away the tears. And we let our heats be broken to see who comes and fixes them.
Sự thật là… Chúng ta trốn vì muốn được tìm thấy. Chúng ta bỏ đi vì muốn biết ai sẽ theo mình. Chúng ta khóc để xem ai sẽ lau đi giọt lệ. Và chúng ta để trái tim tan vỡ, muốn thấy ai sẽ đến và chữa lành trái tim ta.
Anh thấy đấy, cuộc đời của một người mẹ là chuỗi kịch tính dài liên tiếp, lúc dịu dàng và êm ái, lúc kinh hoàng. Không ngắn ngủi một giờ nhưng đầy cả niềm vui và sợ hãi.
A mother’s life, you see, is one long succession of dramas, now soft and tender, now terrible. Not an hour but has its joys and fears.
Ở đời, chẳng ai có trách nhiệm phải yêu thương ai hết. Người luôn yêu em rồi cũng sẽ rời bỏ em khi nhẫn nại cùng tự tôn đều mất đi. Người ta đâu chỉ sống để đơn phương phía sau, mãi nhìn về một hướng.Em rồi sẽ hiểu, từ bỏ đôi khi đồng nghĩa với thở dài…thanh thản buông tay một người để tìm kiếm cả bầu trời xanh…Vì ai lại bên ai mãi được đâu…
Một người đàn ông thà đơn độc chịu đựng sự đối xử lạnh nhạt của người con gái anh ta yêu sâu sắc hơn là cùng chia sẻ tình yêu của cô ta với một người đàn ông khác.
Tôi biết tôi sẽ không bao giờ có thể tha thứ bản thân nếu tôi chọn sống mà không có mục đích nhân đức, mà không cố gắng giúp đỡ những người nghèo khổ và bất hạnh, mà không nhận ra rằng có lẽ niềm vui tinh thuần nhất trong đời đến từ việc nỗ lực giúp đỡ người khác.
I know I could never forgive myself if I elected to live without humane purpose, without trying to help the poor and unfortunate, without recognizing that perhaps the purest joy in life comes with trying to help others.
Buổi sáng anh đập chết một con muỗi đang máu chảy đầm đìa ở trên giường rồi lẩm bẩm:
“Dù em đã mang trong mình giọt máu của anh, nhưng anh vẫn phải giết em, vì anh đã có người yêu rồi.”
Cảm thấy mọi người thân thiết với mình, cần đến mình là điều thú vị nhất, là điều sung sướng nhất trên đời.
Lại một năm mới đến…
Lại một năm để sống!
Để xua đi lo lắng, nghi ngờ và sợ hãi,
Để yêu và cười và cho đi!
Năm mới tươi sáng này được trao cho tôi
Để sống nhiệt huyết từng ngày…
Để phát triển từng ngày và cố gắng
Nỗ lực hết sức của mình!
Tôi được cho cơ hội
Để một lần nữa sửa chữa lại sai lầm,
Để cầu nguyện cho hòa bình, để trồng cây cối,
Và để cất tiếng ca vui tươi!
Another fresh new year is here…
Another year to live!
To banish worry, doubt, and fear,
To love and laugh and give!
This bright new year is given me
To live each day with zest…
To daily grow and try to be
My highest and my best!
I have the opportunity
Once more to right some wrongs,
To pray for peace, to plant a tree,
And sing more joyful songs!
Là tia sáng đối với người khác, tự mình tạo ra ánh sáng, đó là hạnh phúc cao nhất mà con người có thể đạt được. Khi đó, con người sẽ không sợ đau khổ, thiếu thốn. Khi đó con người sẽ không sợ cái chết, mặc dù chỉ lúc ấy, con người mới biết cách yêu thật sự cuộc sống.
Người ý thức được về bản thân trở nên độc lập; và anh ta không bao giờ buồn chán, và cuộc sống quá ngắn ngủi, và anh ta thấm đẫm trong niềm hạnh phúc sâu sắc nhưng vẫn ôn hòa.
The man who is aware of himself is henceforward independent; and he is never bored, and life is only too short, and he is steeped through and through with a profound yet temperate happiness.
Chẳng có sung sướng nào trên trần gian này mà không mang theo những tai họa thừa trừ của nó; chẳng có hạnh phúc nào lên đến tột đỉnh mà không bổ nhào bởi vài tai ương.
Anh quay lại và nhìn thẳng vào tôi và không nói gì cả, thậm chí dù chỉ một lời chào. Cứ như thể những tháng ngày chúng tôi ở bên nhau, những ngày tháng tôi yêu anh chẳng hề quan trọng, như thể chúng chưa bao giờ xảy ra.
He turned around and looked right at me and said nothing, not even hi. It was as if the months we had spent together, the times I spent loving him just weren’t important, as if they never happened.
Vì vậy ngay lúc này, tôi biết điều gì tốt nhất với mình. Và đó là quên đi anh, thậm chí dù tôi không thể. Cuộc sống của tôi vẫn nấn ná trên từng giọt tình yêu mà anh đã cho tôi. Thậm chí dù tôi không phải lúc nào cũng nhìn thấy tình yêu ấy, tôi biết nó ở đó, và giống như một kẻ khờ, tôi buông tay khỏi một thứ đặc biệt với mình đến thế, thứ mà tôi chưa từng nghĩ mình sẽ cần đến. Tôi đã từng có anh… và giờ theo từng giọt lệ rơi, tôi nhìn anh càng lúc càng cách xa. Và đó là lỗi của tôi. Đó là lỗi của tôi khi đã để anh làm tôi khóc, lỗi của tôi mà tôi phải chịu đựng đau khổ lúc này. Nhưng nếu đây là tình yêu… tôi sẵn sàng lặp lại.
So as of right now, I know what’s best for me. And that’s to get over him, even though I can’t. My life is still lingering over every drop of love he has ever giving me. Even though I may not have always seen that love, I know it was still there, and like a fool, I let go of something so special to me, it was something I never knew I needed. And I had him.. and now as every tear I cry, I watch him slip further and further away from me. And it’s my fault. It’s my fault I let him make me cry, and its my fault I am dealing with pain and misery. But if this is love… I’d do it all over again.