Nếu bạn cảm thấy sợ hãi về điều sẽ xảy ra, đừng sợ. Hãy ôm lấy sự không chắc chắn. Để nó dẫn bạn đi. Hãy cản đảm khi đời thách thức bạn sử dụng cả con tim và trí óc để mở ra con đường dẫn tới hạnh phúc của riêng mình, đừng lãng phí thời gian trong tiếc nuối. Bật mạnh mẽ vào hành động tiếp theo. Hưởng thụ hiện tại khi nó tới, từng giây phút; bởi bạn sẽ không bao giờ có lại thời khắc đó đâu. Và nếu có lúc nào bạn ngước lên và thấy mình lạc lối, hãy hít thở sâu và bắt đầu lại. Đi ngược theo bước chân mình và quay trở về nơi tinh khiết nhất trong trái tim… nơi hy vọng tồn tại. Bạn sẽ lại tìm thấy con đường.
If you’re feeling frightened about what comes next, don’t be. Embrace the uncertainty. Allow it to lead you places. Be brave as it challenges you to exercise both your heart and your mind as you create your own path towards happiness, don’t waste time with regret. Spin wildly into your next action. Enjoy the present, each moment, as it comes; because you’ll never get another one quite like it. And if you should ever look up and find yourself lost, simply take a breath and start over. Retrace your steps and go back to the purest place in your heart… where your hope lives. You’ll find your way again.
Những con người đẹp nhất là những người từng bị đánh bại, từng đau khổ, từng tranh đấu, từng mất mát, và đã tìm được đường ra khỏi vực sâu. Những người này có lòng cảm kích, sự nhạy cảm và thấu hiểu đối với cuộc đời, cuộc đời đã làm họ tràn đầy sự cảm thông, sự dịu dàng và quan tâm yêu thương sâu sắc. Người đẹp không tự nhiên mà có.
The most beautiful people are those who have known defeat, known suffering, known struggle, known loss, and have found their way out of the depths. These persons have an appreciation, a sensitivity, and an understanding of life that fills them with compassion, gentleness, and a deep loving concern. Beautiful people do not just happen.
Với tôi, có vẻ như trao đi hạnh phúc là một mục tiêu cao cả hơn nhiều là đạt được hạnh phúc: và ý nghĩa sự tồn tại của chúng ta nằm ở những ràng buộc với người khác hơn là tiến bộ của cá nhân: là việc giúp đỡ người khác lên tới thiên đường hơn là tìm cách để ta lên tới đó.
To me it seems that to give happiness is a far nobler goal that to attain it: and that what we exist for is much more a matter of relations to others than a matter of individual progress: much more a matter of helping others to heaven than of getting there ourselves.
Những ai chưa từng đau khổ thì những kẻ ấy không bao giờ biết tận hưởng được hạnh phúc.
Sometimes you need to experience everything so that you would learn. There’s no easy way in living life so live it as it is.
Cry…
Laugh…
Be crazy…
And don’t miss the chances life is giving you because the most important things are not “THINGS” at all. Most of the time they are “PEOPLE” making your life worth living.
Con đường tới hạnh phúc: Đừng để hận thù xâm lấn trái tim, lo âu xâm lấn tâm trí. Hãy sống đơn giản, kỳ vọng ít, cho đi nhiều. Rải nắng trời, quên đi bản thân, nghĩ về người khác. Hãy thử như thế một tuần, và bạn sẽ ngạc nhiên.
The way to happiness: Keep your heart free from hate, your mind from worry. Live simply, expect little, give much. Scatter sunshine, forget self, think of others. Try this for a week and you will be surprised.
If happiness could be brought, few of us could pay the price.
Nếu hạnh phúc có thể mua, cái giá của nó chẳng mấy ai trả được.
Tiền bạc cũng như đàn bà: muốn giữ nó thì phải săn sóc nó, bằng không nó đi tạo hạnh phúc cho người khác.
Chẳng có sung sướng nào trên trần gian này mà không mang theo những tai họa thừa trừ của nó; chẳng có hạnh phúc nào lên đến tột đỉnh mà không bổ nhào bởi vài tai ương.
One half of the world cannot understand the pleasures of the other.
Một nửa thế giới không thể hiểu hạnh phúc của người khác.
Ai cũng có kí ức của riêng mình. Em luôn tự hỏi tại sao ông trời lại mang đến cho em một kí ức buồn đến vậy ? Em đã từng muốn vứt bỏ kí ức của mình. Giữ nó làm cái gì khi nó chất chứa toàn đau buồn và tổn thương.
Nhưng em đã không làm được vì em nhận ra rằng sau những kí ức đau buồn và tổn thương còn có những kí ức của hạnh phúc. Rồi một ngày nào đó tất cả sẽ trở thành kỉ niệm và em sẽ đủ can đảm để đối mặt với những quá khứ, những kí ức đó. Những đau buồn những tổn thương ngày trước sẽ không còn làm em cảm thấy day dứt nữa. Em phải cảm ơn ông trời đã cho em những kí ức đó em sẽ giữ nó mãi bên mình vì nó là duy nhất, vì nó là đáng giá.
Cứ mỗi ngày tôi lại càng tin rằng sự lãng phí cuộc đời nằm trong những tình cảm chúng ta không cho đi, sức mạnh chúng ta không sử dụng, sự thận trọng ích kỷ không dám mạo hiểm điều gì và lẩn tránh nỗi đau, cũng đồng thời để lỡ hạnh phúc.
Every day I live I am more convinced that the waste of life lies in the love we have not given, the powers we have not used, the selfish prudence that will risk nothing and which, shirking pain, misses happiness as well.
Ta sẽ cảm thấy có gì như sự hổ thẹn nếu ta hạnh phúc giữa những nỗi bất hạnh của kẻ khác.
Biết những giới hạn của Hạnh phúc và trân trọng nó, yêu quý nó, đó chính là Hạnh phúc.
Mọi hành động của chúng ta đều có khả năng gây ra đau khổ, và mọi điều chúng ta làm đều có hệ quả với tiếng vang vượt xa những gì ta có thể tưởng tượng ra. Điều này không có nghĩa là chúng ta không nên hành động. Nó có nghĩa là chúng ta nên hành động cẩn thận. Mọi chuyện đều có ý nghĩa.
Every single act we do has the potential of causing pain, and every single thing we do has consequences that echo way beyond what we can imagine. It doesn’t mean we shouldn’t act. It means we should act carefully. Everything matters.