Làm thế nào mà môi họ gặp nhau? Làm thế nào mà chim hót, tuyết tan, hoa hồng nở và bình minh bừng sáng sau những hàng cây ảm đạm trên đỉnh đồi đang run rẩy? Một nụ hôn, và chỉ vậy thôi.
How did it happen that their lips came together? How does it happen that birds sing, that snow melts, that the rose unfolds, that the dawn whitens behind the stark shapes of trees on the quivering summit of the hill? A kiss, and all was said.
Tình yêu là một phần tạo nên linh hồn. Yêu có cùng bản chất với linh hồn. Giống như linh hồn, yêu cũng là hỏa tinh của thần; giống như linh hồn, yêu không bị ăn mòn, không thể chia tách, không hề khô héo. Yêu là ngọn lửa trong tim mỗi người, không giới hạn thời gian và không gian, không gì có thể ngăn chặn và hủy diệt. Con người luôn cảm thấy ngọn lửa tình yêu cháy tận xương tủy, thắp sáng tận chân trời.
Càng hấp thụ, tâm trí càng sung túc. Trái lại, càng đem cho, trái tim càng phong phú thêm.
Những người yêu nhau nhưng không thể gặp mặt, sẽ có muôn vàn hư cấu đánh đuổi nỗi sầu ly biệt. Nếu có người ngăn trở họ gặp mặt, khiến họ chẳng thể trao đổi tin tức cho nhau; nhưng họ sẽ tìm được vô số cách truyền tin thần bí. Họ cùng nhau đưa tin qua tiếng hót của chim, hương thơm của hoa, tiếng cười của trẻ, tia nắng của mặt trời, âm thanh của gió, ánh sáng của vì sao. Còn gì họ không thể làm được? Thượng Đế phục vụ hết mình cho tình yêu. Nếu tình yêu có đủ sức mạnh, nó có thể khiến cả giới tự nhiên truyền giúp những thông tin.
Không có đất nước nào nhỏ bé. Sự vĩ đại của một dân tộc không được quyết định bởi số người, cũng như sự vĩ đại của một người không được đo bằng chiều cao của anh ta.
There is no such thing as a little country. The greatness of a people is no more determined by their numbers than the greatness of a man is by his height.
The greatest happiness of life it the conviction that we are loved – loved for ourselves, or rather, loved in spite of ourselves.
Hạnh phúc lớn nhất ở đời là có thể tin chắc rằng ta được yêu thương – yêu vì chính bản thân ta, hay đúng hơn, yêu bất kể bản thân ta.
Người ta không lười biếng chỉ vì người ta chăm chú. Có lao động vô hình và lao động hữu hình. Suy tưởng là cần cù, nghỉ ngợi là thực hiện. Khoanh tay vẫn là làm việc và siết chặt tay vẫn là hành động. Đôi mắt ngước lên Thiên đường là sáng tạo.
One is not idle because one is absorbed. There is both visible and invisible labor. To contemplate is to toil, to think is to do. The crossed arms work, the clasped hands act. The eyes upturned to Heaven are an act of creation.