Người thông minh dùng nụ cười chinh phục thế giới, kẻ ngu ngốc mới bị sự phẫn nộ chinh phục.
Vì sao phải đợi đến khi mất đi rồi thì mới quý trọng? Bởi vì chúng ta cũng không phải là thánh hiền. Chúng ta sẽ tức giận, bất bình, sẽ buồn rầu, sẽ oán hận,… mà những cảm xúc vô vị đó làm cho chúng ta không nhìn thấy sự việc chân thật.
Thích một người đã là chuyện hạnh phúc rồi, không nhất thiết phải giữa người đó bên cạnh, có đôi khi buông tay mới là tốt nhất. … buông tay không phải là buông tha người khác mà là buông tha chính mình.