Tác giả: Hoàng Mặc Kỳ

Cho dù là bao tuổi thì chỉ cần con gái chưa lập gia đình, ý muốn bảo vệ cho con của cha mẹ vẫn rất mãnh liệt, ngỡ rằng không có mình thì con gái sẽ sa ngã, sẽ mù quáng.

Tác giả:
Từ khóa:

Yêu đương giống như diễn vở kịch đau thương của chúa Ki-tô, phải nhẫn nại, phải bao dung, phải từ bỏ, phải hy sinh.

Tác giả:

Hôn lễ là truyện cổ tích, cưới xong sẽ là hiện thực.

Tác giả:
Từ khóa:

Không phải không đủ yêu mà chỉ yêu thôi thì không đủ.

Tác giả:

Hứng thú chỉ là hứng thú, không phải mọi hứng thú đều có thể phát triển thành tài hoa của cao nhân được, mọi chuyện không phải vì bạn đã cố gắng và nhiệt tình bao nhiêu mà có hồi đáp, khả năng của bạn chỉ đến đây, có trả giá thêm cũng chỉ vô ích.

Tác giả:

Đừng trách móc thế sự vô thường, cuộc đời vốn dĩ đã không bù đắp được cho chúng ta. Giống như một trận chiến, kỳ thực chiến tranh chẳng có ai thắng. Chỉ là thi xem cuối cùng ai còn có thể đứng dậy trong vũng máu thôi.

Tác giả:
Từ khóa:

Đến khi trưởng thành, khi cuộc đời thực sự đã biến thành một bi kịch hoa lệ không hồi kết thì người ta lại thấy sợ bi kịch, bất kể là tiểu thuyết hay phim truyền hình đều phải biết trước là kết cục có hậu rồi mới xem. Có thể cho là họ đã trưởng thành hơn, cũng có thể họ đã trở nên nhu nhược hơn, đã không còn dũng khí để đương đầu với hiện thực và khổ đau.

Tác giả:
Từ khóa:

Đau khổ sẽ liền sẹo, vết thương sẽ khép miệng. Con người luôn muốn biết mình cần gì mới có thể nắm bắt được cái đó! Thực ra cuộc đời mỗi người đều trống rỗng như nhau, thế nên chúng ta cần phải tự tìm niềm vui, dùng mọi thú vui kỳ quặc nhất để lấp đầy hành trình sống hư ảo đó.

Tác giả:

Mọi nỗi đau rồi sẽ qua đi, thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ. Cái chúng ta cần làm là phải yêu quý hiện tại hơn, quên đi quá khứ thì chúng ta mới được cứu rỗi, nắm bắt hiện tại thì chúng ta mới được yên lành.

Tác giả:

Thế giới này không phải người đúng là người thắng, mà kẻ thắng là kẻ đúng.

Tác giả:
Từ khóa:

Thế giới này vốn không có thời gian, thời gian chỉ là một đơn vị do con người tạo nên, là một trật tự mà thế giới này bị ép phải có. Người ta sáng tạo ra đủ mọi loại dụng cụ tính giờ tinh xảo, giống như một nhà tù, giam hãm từng người trong thời gian. Khiến mỗi người đều phải đuổi theo nó, chạy đua với nó, ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi, là gì nào? Đó chỉ là một khái niệm ảo. Nếu cô chạy thoát khỏi trật tự đó, đứng ngoài thời gian nhìn chúng, cô nói xem chúng là gì? Cô phải biết là thời gian không phải là trở ngại, tuổi tác cũng không thể khống chế con người. Có một số việc đang thay đổi, nhưng cô cũng đang thay đổi. Giống như năm nào đó tôi bỗng cảm thấy, áo sơ mi hoa tôi không muốn mặc nữa, không liên quan đến tuổi tác, chỉ là vì bản thân không còn thích. Chúng ta làm việc không cần phải sợ hoặc không sợ, chỉ cần tuỳ theo lòng mình, dựa vào trực giác mà làm là được. Những người sợ biến động sẽ không phát hiện ra lối rẽ của con đường có thể đang giấu một bất ngờ thú vị nào đó.

Tác giả:

Không phải mọi sự kiên trì đều có kết quả tốt, có lúc bỏ cuộc không phải vì sợ thất bại mà là phát hiện ra thực sự nó đã mất đi ý nghĩa, từ bỏ là vì tương lai tốt hơn.

Tác giả:

Dù là ai thì mặc định sẽ chỉ có thể cùng một người khác đi hết đoạn đường đời. Chúng ta đều không tránh được điểm tận cùng của mỗi người. Đến lúc đó bạn mới biết, ở đoạn cuối của thế giới và thời gian, có ai đang đứng đó chờ bạn.

Tác giả:

Nếu như đời người cũng có một cột đèn giao thông, xanh thì đi, đỏ thì dừng, luôn yên ổn, trật tự thì hay biết mấy.

Tác giả:

Thực ra mọi người đều sống quá vất vả và áp lực, xung quanh đều là tường thép bao bọc, nên càng không thể giết đi giấc mơ duy nhất còn lại. Người hiện đại không có ranh giới cuối củng cũng chẳng có tín ngưỡng, nhưng chúng ta nên tin vào một số thứ gì đó, để chúng ta có thể tiếp tục sống. Tình yêu và hôn nhân cũng thế, chúng không phải là thứ để mua bán, con người nên chấp nhận hiện thực, nhưng cũng nên để lại chút không gian mơ mộng. Cho dù biết rõ là giả tạo, nhưng còn hơn là không có.

Tác giả:
Từ khóa: