Giả sử đời này dài tương đương một ngày thì khi bạn hai mươi mấy tuổi cũng chỉ hơn bảy giờ sáng mà thôi, đây là lúc cần ra khỏi nhà. Đừng lấy lý do “Không còn kịp nữa” mà trì hoãn thời điểm ấy. Chúng ta vẫn còn trẻ, vẫn có thể thất bại, có thể phạm sai lầm, có thể thất hứa, và còn có thể bắt đầu lại từ đầu. Tương lai vẫn chưa đến, hết thảy vẫn còn kịp, không gì là không thể thay đổi.
Trong đêm tối, tôi thích hồi tưởng lại những chuyện chôn sâu tận đáy lòng, những thứ đã từng có được, từng đánh mất, từng vui, rồi cũng từng buồn. Tôi cũng đã quen với chuyện chỉ có một mình, một mình uống trà, một mình ca hát, một mình dạo phố… Nếu có thêm một người bên cạnh, chỉ là thêm một chỗ ngồi, người ấy cũng chỉ mang đến cho tôi những thứ như thế thôi. Tôi không cao ngạọ, cũng không liều lĩnh, chỉ là tôi không thích ỷ lại vào người khác.
Bất chấp tất cả đối xử tốt với một người, chỉ sợ làm sai người ấy liền không thích. Đó không phải là yêu mà là lấy lòng.
Sau khi chia tay phát hiện càng yêu đối phương nhiều hơn, không có người ấy liền sống không nổi. Đó không phải là yêu mà là không cam tâm.
Ra sức làm việc để thăng tiến, không muốn người khác phải khinh thường. Đó không phải là mạnh mẽ mà chính là sợ hãi.
Có rất nhiều người bị cảm xúc không chế, chỉ muốn nắm chặt mà không muốn buông tay. Nếu như mọi thứ đều muốn chiếm giữ thì thật sự sống sẽ rất mệt mỏi. Đôi lúc cần buông bỏ để biết thế nào là thoải mái.
Khi chia tay người yêu, phụ nữ thường khóc thật nhiều. Điều đó không phải chứng tỏ người đàn ông ấy tốt ra sao, chỉ là cô ấy nghĩ rằng, từ nay về sau cho dù đất trời nghiêng ngã thế nào cũng không thể gặp được một người như vậy được nữa. Thật ra có rất nhiều thời điểm, phụ nữ không phải để tâm người đàn ông đã tốt thế nào, mà là để ý chính mình đã tốn bao nhiêu thời gian và tâm huyết trên người anh ta. Cũng giống như tự mình vất vả xây dựng một toà thành trì, bỗng chốc sụp đổ, cảm giác thật sự rất bất lực.