Happiness is a hard master, particularly other people’s happiness.
Hạnh phúc là người thầy hà khắc, đặc biệt là hạnh phúc của người khác.
Trong ngày tháng gian khổ phải kiên cường, trong ngày tháng hạnh phúc phải cẩn thận.
Happiness grows at our own firesides, and is not to be picked in strangers’ gardens.
Khi lạc thú phát sinh, nên hiểu rằng nó không phải là ta, là của ta. Khi đau khổ phát sinh, cũng nên hiểu rằng nó không phải là ta, là của ta, đau khổ hay khoái lạc đều biến mất. Nếu bạn không chấp giữ các hiện tượng xảy ra, không đồng hoá chúng với mình, không xem chúng là sở hữu của mình, tâm sẽ đạt được trạng thái quân bình. Sự quân bình này là chánh đạo, những lời dạy của Đức Phật, dẫn đến giải thoát.
Tôi không nghĩ rằng trên đời này lại có nỗi đau khổ nào hèn hạ hơn sự ghen tuông.
Hoàn toàn chẳng có gì đặc biệt với việc bước đi trên sợi dây thừng đặt trên mặt đất. Khi không có mạo hiểm không có niềm tự hào về thành tựu đạt được, và vì vậy, cũng không có hạnh phúc.
There is absolutely nothing special about walking on a rope stretched along the ground. Where there is no risk, there can be no pride in a deed accomplished, and therefore no happiness.
Tình yêu chỉ hướng tới một người, còn tất cả mọi thứ khác chỉ là nỗi khó chịu, khổ sở. Một tình yêu như thế chứa đựng chất độc đối với cả hai người.
Nếu bạn luôn buồn phiền, hãy dùng hi vọng để chữa trị; hạnh phúc lớn nhất của nhân loại chính là biết hi vọng.
Là tia sáng đối với người khác, tự mình tạo ra ánh sáng, đó là hạnh phúc cao nhất mà con người có thể đạt được. Khi đó, con người sẽ không sợ đau khổ, thiếu thốn. Khi đó con người sẽ không sợ cái chết, mặc dù chỉ lúc ấy, con người mới biết cách yêu thật sự cuộc sống.
Chúng ta cảm thấy bất hạnh trong nỗi bất hạnh nhiều hơn là cảm thấy hạnh phúc trong niềm hạnh phúc.
Hạnh phúc sẽ tự mất đi khi nào người ta tự thỏa mãn về nó. Hạnh phúc sẽ chỉ bền vững khi người ta luôn luôn vươn tới và hoàn toàn khát vọng.
Gia đình là gì? Đó là sự pha trộn tình mến sợ cha, tình yêu mến mẹ, kính trọng thán phục nhân đức của cả cha lẫn mẹ. Bỏ qua lỗi lầm, ghi nhớ công ơn, thông cảm nỗi đau khổ, cảm kích sự hi sinh của cả cha và mẹ.
Thương cảm có hai loại. Loại thứ nhất, loại yếu đuối và ủy mị, thực ra chẳng là gì hơn ngoài sự thiếu kiên nhẫn của con tim muốn ném đi nhanh hết sức có thể cảm xúc đau buồn khơi dậy khi nhìn sự bất hạnh của kẻ khác; sự thương cảm ấy không phải là lòng trắc ẩn, mà chỉ là khao khát bản năng muốn củng cố tâm hồn trước đau khổ của người khác. Và loại còn lại, loại duy nhất có ý nghĩa, sự tử tế một cách không ủy mị nhưng sáng tạo, hiểu bản chất và quyết tâm duy trì, kiên nhẫn và độ lượng, tới hết giới hạn sức mạnh của nó và thậm chí còn vượt xa hơn nữa.
There are two kinds of pity. One, the weak and sentimental kind, which is really no more than the heart’s impatience to be rid as quickly as possible of the painful emotion aroused by the sight of another’s unhappiness, that pity which is not compassion, but only an instinctive desire to fortify one’s own soul agains the sufferings of another; and the other, the only one at counts, the unsentimental but creative kind, which knows what it is about and is determined to hold out, in patience and forbearance, to the very limit of its strength and even beyond.
Bộ ở trong bụng người ta sướng lắm sao! Thật chẳng thoải mái chút nào! Thử nghĩ xem! Chỉ cần sống trong căn chòi nhỏ một ngày thôi, đủ khó chịu đến đâu rồi! Đóng hết các cửa phòng lại là bạn đã nếm mùi đau khổ! Chao ôi! Vậy mà ở trong bụng người ta đến chín tháng! Bạn còn muốn sinh ra lần nữa à? Hẳn bạn biết rõ là nằm trong bụng chẳng thoải mái chút nào, thế mà bạn vẫn còn muốn thun đầu rụt cổ trong chốn tối tăm ấy nữa sao? Đừng tròng đầu vào dây thòng lọng nữa!
You’d think that people could appreciate what it would be like to live in a person’s belly. How uncomfortable that would be! Just look at how merely staying in a hut for only one day is already hard to take. You shut all the doors and windows and you’re suffocating already. How would it be to lie in a person’s belly for nine months? Yet you want to be born again! You know it wouldn’t be comfortable in there, and yet you want to sick your head right in there, to put your neck in the noose once again.
Ta sẽ cảm thấy có gì như sự hổ thẹn nếu ta hạnh phúc giữa những nỗi bất hạnh của kẻ khác.
Những đứa trẻ được trân trọng vì chính bản thân chúng, thậm chí dù chúng ngờ nghệch hay vụng về hay chậm chạp, rồi sẽ lớn lên với sự tự tin ở bản thân – và hạnh phúc. Chúng sẽ có tinh thần giúp chúng dùng những khả năng của mình một cách tốt nhất, và đón nhận tốt nhất tất cả mọi cơ hội đến với mình. Chúng sẽ nhẹ nhàng đối mặt bất cứ bất lợi bẩm sinh nào.
The children who are appreciated for what they are, even if they are homely, or clumsy, or slow, will grow up with confidences in themselves – happy. They will have a spirit that will make the best of all the capacities that they have, and of all the opportunities that come their way. They will make light of any handicaps.
Mọi hành động của chúng ta đều có khả năng gây ra đau khổ, và mọi điều chúng ta làm đều có hệ quả với tiếng vang vượt xa những gì ta có thể tưởng tượng ra. Điều này không có nghĩa là chúng ta không nên hành động. Nó có nghĩa là chúng ta nên hành động cẩn thận. Mọi chuyện đều có ý nghĩa.
Every single act we do has the potential of causing pain, and every single thing we do has consequences that echo way beyond what we can imagine. It doesn’t mean we shouldn’t act. It means we should act carefully. Everything matters.