Chỉ khi bạn lớn lên và bước khỏi ông – hay rời ông để đến với gia đình của riêng mình – chỉ tới lúc đó bạn mới hiểu được sự vĩ đại của ông và thực tâm biết ơn điều đó.
It’s only when you grow up and step back from him–or leave him for your own home–it’s only then that you can measure his greatness and fully appreciate it.
Ở nhà phải hiếu thuận với cha mẹ, ra ngoài tôn kính người hơn tuổi, cẩn thận giữ điều tín, gần gũi thân cận với người nhân đức, được như vậy mà còn dư sức thì học tập tri thức nữa.
入则孝, 出则悌,谨而信,汎爱众而亲仁,行有餘力,则以学文。
Nhập tắc hiếu, xuất tắc đễ, cẩn nhi tín, phiếm ái chúng nhi thân nhân, hành hữu dư
lực, tắc dĩ học văn.
Khi bạn đang uống coca giải khát, hãy nghĩ xem bố mẹ thường uống gì. Khi bạn mặc những bộ quần áo đắt tiền hàng hiệu, xin hãy nghĩ xem bố mẹ bạn thường mặc ra sao. Khi bạn thoải mái tiêu pha, hãy nghĩ đến những thứ đồ bố mẹ bạn hay dùng như thế nào. Bố mẹ đã vì chúng ta mà bỏ bao công sức? Rơi bao hạt mồ hôi, đều chỉ vì mong chúng ta có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Những thứ chúng ta đang dùng đều là do hai bàn tay cha mẹ đem về cho. Xin hãy yêu quý bố mẹ của riêng mình, làm một người con hiếu thuận.
Khi bạn còn rất nhỏ… Bố mẹ dành rất nhiều thời gian, dạy bạn cầm thìa, dùng đũa, nên ăn như thế nào…
Dạy bạn mặc quần áo, đeo tất, buộc dây giày…
Dạy bạn rửa mặt, dạy bạn chải đầu…
Dạy bạn đạo lý làm người…
Bạn có còn nhớ chăng thường xuyên ép hỏi bố mẹ, bạn từ đâu ra? Cho nên…
Cho nên, đến một ngày bố mẹ già đi…
Xin đừng trách tội họ…
Khi họ bắt đầu quên cách buộc dây giày, quên đeo tất…
Khi đôi tay chải đầu của họ bắt đầu run rẩy không ngừng…
Xin đừng thúc giục họ, bởi vì khi bạn đang từ từ trưởng thành, thì họ lại dần dần già đi…
Chỉ cần bạn luôn ở trước mắt họ… Trái tim của họ sẽ thực sự ấm áp…
Nếu có một ngày, khi họ không còn đứng vững, muốn đi cũng không được…
Xin bạn hãy siết chặt lấy tay họ, ở bên cạnh họ chậm rãi bước đi…
Tựa như…
Tựa như năm đó bố mẹ nắm lấy tay bạn.