Cuộc đời ngắn ngủi, có không ít người vội vã đến rồi lại đi. Cuộc đời thật dài, nhưng cùng nhau nắm tay vượt qua khó khăn, cái chết cũng không còn là sợ hãi, mỗi ngày trôi qua đều là một hạnh phúc. Tình yêu cũng vậy, không phải là chờ đóa hoa nở ra để hưởng thụ hương thơm, mà là kết quả của bao đắng cay, nỗ lực. Vì vậy hãy quý trọng những người bên mình, đừng để đến khi mất đi mới thấy nuối tiếc. Hãy yêu nhau ngay từ bây giờ, khi vẫn còn kịp.
Thích một ai đó là do trái tim quyết định, nhưng có tiến tới hay không thì lại do lý trí làm chủ.
Trong cuộc đời chúng ta sẽ gặp gỡ rất nhiều người, yêu rất nhiều người khác nhau, nhưng người sống cùng chúng ta đến già chỉ có thể có một.
Cuộc sống này lay lắt như ngọn nến trước gió, trời sáng thì mở mắt ra, sau đó lặng lẽ chờ trời tối.
Yêu một người, điều quan trọng là khiến người đó cam tâm tình nguyện chấp nhận những gì thuộc về mình chứ không phải mặt dày trói chặt đối phương. Mình trói được thân thể người đó nhưng có trói được trái tim người ta không? Cứ cho là trói được thì có trói được cả đời không?
Cuộc đời thực ra không hề phức tạp, không có thứ gì không thể tan vỡ. Hôn nhân hết sức mong manh, chỉ khẽ đụng nhẹ một cái, sẽ vỡ tan.
Có những tình yêu, cắt đi rồi vẫn có thể mọc lại, không đau không ngứa ngứa. Có những tình yêu giống như chiếc răng, mất đi rồi sẽ vĩnh viễn để lại một vết thương sâu nhức không tài nào bù nổi.
Bất kể cuộc đời có đẹp đến mấy thì cuối cùng cũng rơi vào khuôn sáo cũ rích: Kết hôn, sinh con, kiếm tiền, sau đó từ từ bước chân xuống lỗ. Còn tình yêu thì giống như một bài thơ khi chúng ta còn trẻ. Tuổi tác dần cao, cho dù trong lòng chúng ta vẫn thuộc từng câu từng chữ nhưng lại xấu hổ không dám ngâm nga trước mặt người khác. Tình yêu xuất hiện không phải để có một kết quả mà là để lấp đầy kí ức của con người.
So với tiền tài thì sức mạnh của tình yêu quả là yếu ớt và không liên quan đến khái niệm trắng đen hay đúng sai.
Ai cũng không phải là duy nhất của ai, không có cái cảm giác không ai có thể thay thế được. Nếu bạn xoay người bỏ đi, tất sẽ có người khác đi tới. Buổi diễn phải tiếp tục, khuyết vai A thì vai B sẽ hóa trang lên sàn, khán giả vẫn vỗ tay như sấm dậy. Dựa vào cái gì mà khẳng định lòng người không thể đổi thay?
Lòng người rất tham lam, được nếm một chút ngọt ngào rồi, sẽ bất giác càng muốn nhiều hơn, sẽ nảy sinh ra những cảm giác sai lầm, sẽ liên tưởng tới hai từ ‘vĩnh viễn’.
Có tiền hay không có tiền không phải thể hiện ở chỗ anh ăn sơn hào hải vị còn tôi ăn rau ăn cháo; không phải ở chỗ tôi ngủ trên nửa cái giường còn anh ngủ trên một cái giường; không phải ở chỗ anh ở biệt thự còn tôi ở nhà tranh, mà nó chỉ thể hiện rõ khi phải đối mặt với bệnh tật. Nếu có tiền anh có thể đến bệnh viện tốt nhất, tìm bác sĩ giỏi nhất, và như thế, tính mạng sẽ được an toàn. Còn nếu anh không có tiền, bất lực vẫn chỉ là bất lực.
Tình yêu cũng như món canh hầm, phải giữ lửa nhỏ, hầm thật lâu thì nồi canh mới có thể ngon ngọt.